Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63. Hâm Mộ Không Thôi

Chương 63. Hâm mộ không thôi Chương 63. Hâm mộ không thôi

Vạn Xuân Cúc chạy ra ngoài, đưa tay ôm An Bình vào trong ngực, tinh thần kích động không thôi: "Con trai à, con còn chưa chịu về mẹ sẽ lên trấn tìm con mất!"

Năm nay, An Bình tám tuổi, là tuổi không thích thân thiết với mẹ lắm, mẹ cậu ôm chặt cậu như vậy, cậu ghét bỏ kêu la: "Ôi chao, mẹ ơi, mẹ buông con ra nhanh lên, mẹ muốn con ngạt chết à?"

Lúc này, Vạn Xuân Cúc mới buông con trai ra, hoàn toàn không nhìn tới hai đứa con gái khác là Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh, hai người liếc mắt một cái.

Kiều Đông Anh nháy mắt ra hiệu với chị gái Kiều Đông Hà, tiến lên nhỏ giọng nói: "Chị ơi, xem đi, em nói mẹ sẽ không quan tâm chúng ta về hay chưa đâu!"

Cho dù chú ý tới thì bà cũng sẽ không coi là chuyện gì đáng kể.

Đối với tính cách trọng nam khinh nữ của mẹ mình, hai cô gái đã rõ ràng từ nhiều năm trước, cũng may trong nhà này còn bà nội, mà trong toàn bộ công xã này, bà nội cũng không phải là người trọng nam khinh nữ.

Những năm gần đây, em trai có, các cô cũng sẽ có, thậm chí các cô còn có thể đi học, cho nên không có gì phàn nàn.

Tính tình Kiều Đông Hà tương đối yên tĩnh, nghe lời của em gái nói, hé miệng cười cười.

Trong tay Kiều Chấn Dân dẫn theo hai con gà mái, một tay khác thì cầm theo các loại đồ tết trở về, trên đường đi cũng khiến không ít người hâm mộ.

Đi sau lưng ông là cô vợ Trần Xảo Xảo, và con gái ông là Kiều Đông Uyển.

Năm nay Kiều Đông Uyển chỉ mới ba tuổi, lúc này đang được mẹ ôm vào trong ngực, ngủ tới hai gò má đỏ bừng.

Ba anh em nhà họ Kiều đều có vóc dáng cao lớn, trong đó tính tình Kiều Chấn Quốc là chất phác nhất, cũng nghe lời mẹ nói nhất, dùng từ hiện đại nói thì ông ấy quá nghe lời mẹ rồi.

Kiều Chấn Quân là người có dáng dấp đẹp nhất trong ba anh em, cũng là người giống Tiết Xuyên nhất, chẳng qua ông ấy vẫn hơi kém hơn so với cha của bọn họ.

Đồng thời, ông ấy cũng là người chất phác và ít nói nhất trong ba anh em.

Mà tính tình Lão Ngũ thì gan dạ lớn mật hơn, đầu óc linh hoạt cũng là người thông minh nhất trong ba anh em.

Bây giờ ông ấy là lái xe tạm thời cho xã Cung Tiêu, mà công việc này chính là dựa vào các quan hệ luồn cúi mà có được.

Vạn Xuân Cúc nhìn con trai nhỏ cầm bao lớn bao nhỏ trở về, lập tức cười tươi như đóa hoa cúc: "Chú Năm, thím Năm này, các người trở về rồi này? Tới nào tới nào, đưa đồ cho tôi did, tôi cầm đi vào là được!"

Đối với tính tình của chị dâu cả mình thế nào thì Kiều Chấn Dân thì ông ấy biết rất rõ trong lòng, chẳng qua đây đều là chuyện nhỏ, cho nên ông cũng không có ý khiến đối phương làm mất mặt mũi, hào phóng đưa đồ tới.

Vạn Xuân Cúc cầm hai tay đầy đồ vật, cảm thấy khủng hoảng mấy ngày nay đều đã được vỗ yên.

Nghe chú út và mấy người anh chị em trở về, Đại Kiều vội vàng chạy "bịch bịch" từ trong nhà ra tới.

Mấy đứa bé thấy Đại Kiều, đều ngơ ngẩn.

An Bình là người hời hợt, lần đầu đã xem Đại Kiều thành Tiểu Kiều, chạy tới cười nói: "Em gái Tiểu Kiều, một tháng không thấy, sao em không cao lên mà còn thấp xuống vậy?"

Mặt Đại Kiều bị bóp đỏ bừng, nhưng không có nổi giận, trái lại mềm mại nói: "Anh họ, em không phải Tiểu Kiều, em là Đại Kiều."

Quai hàm An Bình đều muốn rơi xuống đất.

Nhanh chóng nhặt lên rồi thì tập trung nhìn lại, cũng không phải, người trước mắt đúng thật không phải là Tiểu Kiều, chẳng qua cũng không giống Đại Kiều trong ấn tượng của cậu ta!

"Em trai, đôi mắt này của em có thể không cần nữa rồi đấy, một người lớn như vậy mà có thể nhận lầm nữa!" Kiều Đông Anh lại nói với em trai.

Thái độ nhận sai của An Bình rất tốt, sờ đầu cười nói: "Em gái Đại Kiều, anh xin lỗi, nhất thời nhìn lầm, chẳng qua sao em đột nhiên cao lớn hơn nhiều vậy? Còn có mặt em hình như cũng trắng hơn nữa này!"

Đối với lời của em trai nói, trái lại Kiều Đông Anh lại rất đồng ý: "Đúng rồi, Đại Kiều, em thoa cái gì lên mặt vậy, sao mặt lại trắng lên như vậy thế?"

Dáng dấp của Kiều Đông Anh rất giống Kiều Tú Chi, ngũ quan vô cùng khí thế, nhưng có một vấn đề là làn da của cô ta thì giống mẹ của cô ta, trời sinh màu đen!

Cho nên lúc này nhìn thấy làn da Đại Kiều trắng nõn nhẵn nhụi, cô ta lập tức hâm mộ không thôi.

Mặt mày Đại Kiều kìm nén tới đỏ bừng, căn bản không có cách nào nói chuyện cá chép ngọc bội ra được.

Chẳng qua trong lòng của cô âm thầm quyết định chú ý, cô muốn đưa nước hòa tan viên ngọc châu cho mọi người rửa!

Bắt đầu từ hôm qua, cô đã lặng lẽ cho cha cô uống nước, hy vọng có thể trợ giúp cho thân thể cha của cô.

Bình Luận (0)
Comment