Sau khi nhảy mệt mỏi, Kiều Chấn Quốc năm lên ghế mây phái dưới cây nho.
Gần như là cùng lúc, chỉ nghe phía dưới mình truyền đến một tiếng "két", thân mình ông ta lõm xuống.
Kiều Chấn Quốc bị dọa nhảy lên, đứng lên vừa nhìn, sắc mặt đều trắng bệch!
Cái ghế mây mẹ ông ta thích nhất bị ông ta ngồi hư rồi!!
Cái ghế mây này chính là quà sinh nhật cha tặng mẹ, nếu như bị mẹ biết, đoán là sẽ coi ông ta là lợn rừng mà đánh!
Kiều Chấn Quốc gấp đến độ cái trán cũng chảy ra mồ hôi lạnh!
Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy vợ ông ta xuất hiện ở trong tầm mắt ông ta.
Đầu óc ông ta xoay chuyển, lập tức chạy tới nói: "Vợ, em mệt không? Lại bên này ngồi một chút hãy đi."
Trong lòng Vạn Xuân Cúc cảm động, bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, Kiều Chấn Quốc chưa từng tri kỷ với bà ta như thế!
Bà ta vui vẻ trong lòng nên cũng không đi làm việc, bị Kiều Chấn Quốc lôi kéo đi đến bên cạnh ghế mây, sau đó lại bị ông ta ấn đặt mông ngồi xuống.
Sau đó chỉ nghe "Két" một tiếng, bà ta đặt mông thiếu chút nữa ngồi thủng ghế mây!
Kiều Chấn Quốc ngay phía sau mở miệng : "Vợ, em chết chắc rồi, ngồi sụp cái ghế mây mẹ thích nhất!"
Sắc mặt Vạn Xuân Cúc trắng bệch: "!!!"
Vạn Xuân Cúc cứng ngắc thân mình đứng lên, nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy giữa cái ghế mây xuất hiện một chỗ lún to bằng cái mông!
Sắc mặt bà ta càng trắng: "Chấn Quốc, vậy phải làm sao bây giờ?"
Kiều Chấn Quốc mặt không đỏ tim không đập nói: "Vợ, lúc trước anh bảo em giảm béo, em không nghe anh, bây giờ ngồi lủng cái ghế mây rồi, đây chính là cái ghế mây mẹ thích nhất, sau khi mẹ biết chắc chắn sẽ đánh chết em!"
Ông ta càng nói Vạn Xuân Cúc lại càng run rẩy kịch liệt: "Chấn Quốc, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, anh cần phải cứu em, nếu không anh đợi lát nói với mẹ, là anh ngồi lủng ghế mây được không?"
Tử đạo hữu bất tử bần đạo.(1)
(1) Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
Đây là suy nghĩ chung vào lúc này ở trong lòng hai vợ chồng, dù sao anh chết tốt hơn tôi chết, cho nên anh đi chết đi.
Kiều Chấn Quốc chắc chắn không đồng ý, ông ta thật không dễ gì mới ném nồi đi: "Không được vợ à, anh không thể giúp em, mẹ nói việc người nào người đó gánh, nếu anh giúp em chính là hại em, cho nên em ngoan ngoãn đi nói xin lỗi với mẹ đi, nói không chừng mẹ chỉ đánh em một chút sẽ tha thứ cho em!"
Vạn Xuân Xúc: "…"
Nhìn lời này đi, nói còn không bằng không nói!
Kiều Chấn Quốc thấy vợ ông ta tin lời mình, trong lòng âm thầm mừng thầm.
Trách không được trước kia người ta nói thông minh tuyệt đỉnh, đầu ông ta vừa trọc, con người lập tức thông minh lên!
Xem ra đầu trọc cũng không hoàn toàn là chuyện xấu!
Vạn Xuân Cúc thấy chồng bà ta không muốn giúp mình, tỏ vẻ thất hồn lạc phách chuẩn bị đi "tự thú" với mẹ chồng.
Nhưng đi đến nửa đường, bà ta đụng phải con gái nhỏ Tiểu Đông Vân.
Tiểu Đông Vân vừa thấy dáng vẻ này của mẹ cô bé, liền nhíu mày nói: "Mẹ, hôm nay chính là sinh nhật mười tám tuổi của chị, mẹ sẽ không làm chuyện gì sai nữa chứ?"
Vẻ mặt Vạn Xuân Cúc cầu xin nói: "Tiểu Vân Vân, mẹ thảm rồi, mẹ ngồi sập ghế mây của bà con, mẹ biết mình có hơi béo, nhưng con không biết cái ghế mây đó sao mà yếu ớt thế đâu, mẹ thật sự biết sai rồi, ngày mai mẹ bắt đầu giảm béo…"
Kiều An Kiệt đi tới nói: "Bác cả, không phải bác vào trong viện hái ớt sao? Vì sao lại chạy tới ngồi ghế mây?"
Vạn Xuân Cúc ngơ ra một hồi, trong lòng nghĩ, đúng vậy, mình rõ ràng muốn đi hái ớt mà, sao lại đi ngồi ghế mây chứ?
Đột nhiên, bà ta "A" một tiếng như heo kêu: "Bác nhớ ra rồi, là bác cả cháu bảo bác ngồi, cho nên nói ra là ông ta hại bác, thật sự là tên đàn ông chết tiệt, ông ta hại bác còn không gánh tội thay bác, thật sự là thứ ma quỷ không có lương tâm!"
Kiều An Kiệt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Ý của bác là bác trai đột nhiên vô duyên vô cớ gọi bác đi ngồi ghế mây?”
Vạn Xuân Cúc vặn người một chút nói: "Cũng không phải vô duyên vô cớ, chỉ là bác cả cháu nói bác làm việc vất vả, bảo bác đi nghỉ ngơi một chút, ông ta kéo bác qua bên ghế mây, bác ngồi xuống ghế mây lập tức sụp!"
Hai người Kiều An Kiệt và Tiểu Đông Vân liếc nhau, đều thấy được những chữ ở trong mắt đối phương: Việc này có kỳ hoặc!
Tiểu Đông Vân nói: "Mẹ, mẹ dẫn con qua đó nhìn ghế mây xem, con cảm thấy ghế mây đó có thể không phải mẹ ngồi hư đâu!"
Vạn Xuân Cúc ngớ ra một hồi: "… Nhưng chỉ có mẹ ngồi hư thôi, mẹ mông to, ngồi xuống là ghế dựa sụp ngay!"
"…"
Vẻ mặt của hai người Kiều An Kiệt và Tiểu Đông Vân cạn lời, đơn giản không để ý tới bà ta, trực tiếp đến chỗ cây nho bên kia.