Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 671 - Chương 671. Mang Thai 1

Chương 671. Mang thai 1 Chương 671. Mang thai 1

Lòng yêu thích của trẻ con vừa đơn giản vừa thẳng thắn, thích một người có thể là bởi vì đối phương thông minh, hoặc là đẹp đẽ, không thích một người có thể là bởi vì đối phương đánh một quả rắm, hoặc là nói một từ thô tục.

Khi còn nhỏ Đại Kiều chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh này, cho nên đối với sự biến đổi tình cảm của em gái, cô cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.

Tiểu Đông Vân không thích nam sinh nhỏ, nhưng nam sinh nhỏ nhìn thấy Tiểu Đông Vân lại chủ động đi đến chào hỏi, còn tặng cho Tiểu Đông Vân một nhúm kẹo.

Nhưng mà bởi vì không thích đối phương, cho nên kẹo kia cũng biến thành kẹo bình thường, mà không phải loại kẹo sẽ sáng lấp lánh lên.

Bởi vì lo lắng sau khi trời tối sẽ tuyết sẽ rơi, cho nên mua đủ đồ xong thì bọn họ trở về nhà ngay.

Mới vừa đi đến cốp xe là ngay lập tức nhìn thấy hai người Kiều Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo mỗi người cõng một cái cặp sách ngồi ở cửa.

Vẻ mặt đám người Kiều Tú Chi khiếp sợ, vội vàng bước nhanh hơn.

“Đông Uyển, sao hai đứa các cháu lại ở chỗ này? Cha mẹ các cháu đâu rồi?” Tiết Xuyên hỏi.

Kiều Đông Uyển còn chưa kịp trả lời, Tiểu Mễ Bảo đã ríu rít nói: “Ông nội, bà nội, rốt cuộc hai người đã trở lại rồi, cháu thấy hai người lâu như vậy còn chưa về đến nhà, cháu sốt ruột muốn chết rồi!”

“Sốt ruột muốn chết” là câu cửa miệng của Tiểu Mễ Bảo, bất kể là làm cái gì, bé đều phải thêm một câu như vậy vào, nhưng mà tính tình của bé cũng cực kỳ giống mẹ bé là Sở Thắng Mỹ, là người nóng tính.

Mọi người nghe được lời nói của bé, đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Kiều Đông Uyển nói: “Ông, bà, cha mẹ của chúng cháu không rảnh để đến đây, cho nên một mình cháu mang em gái tới đây.”

Hơn một học kỳ chưa được gặp chị, cô bé nhớ chị, cho nên cho dù phải một mình mang theo em gái ngồi xe lâu như vậy để đến đây, cô bé vẫn kiên trì mà đi.

Để hai đứa nhỏ tự mình đi nhờ xe đến đây, Kiều Tú Chi có chút phê bình kín đáo đối với chuyện này, nhưng mà thấy hai người bọn họ không bị làm sao, bà cũng không lải nhải ở lúc này.

Bà mở cửa ra nói: “Đi vào cả đi, đừng đứng ở ngoài cửa, cẩn thận chịu lạnh mà ra bệnh đấy!”

Kiều Đông Uyển không theo bà đi vào ngay lập tức, mà là đi đến trước mặt chị, kéo lấy túi đồ trên tay phải của cô nói: “Chị ơi, em giúp chị xách nhé!”

Đại Kiều nhìn cô bé nâng môi nói: “Được, cảm ơn Đông Uyển!”

Em trai em gái nhiều như vậy, khi còn nhỏ mấy đứa đều rất bám Đại Kiều, nhưng chờ bọn họ chậm rãi trưởng thành thì không còn bám cô như lúc còn bé nữa, ví dụ như Đông Lâm và Nhất Minh.

Chỉ có Kiều Đông Uyển vẫn bám dính lấy cô giống như khi còn nhỏ, dù cho cách thiên sơn vạn thủy, cô bé cũng như chim di trú không biết mệt mỏi, nhất định phải trở lại bên cạnh cô.

Đại Kiều nhìn em gái cao đến gần tai của chính mình, lòng giống như được ngâm ở bên trong một suối nước nóng.

Sau khi đi vào trong nhà, Đại Kiều đến phòng bếp nấu một nồi canh gừng rồi bưng lại cho mọi người, thời tiết bên ngoài quá lạnh, đi ra ngoài một chuyến trở về, nhất thiết phải uống một chén canh gừng mới có thể xua đi cái lạnh.

Mấy đứa em trai em gái như Kiều Đông Uyển cũng giúp đỡ cô, mọi người nói nói cười cười, không khí rất là hòa hợp.

Chờ uống xong canh gừng, lại sắp xếp hết đồ mới mua, lúc này Kiều Tú Chi mới hỏi chuyện về con trai út.

Kiều Đông Uyển dựa vào bên người chị, trong tay ôm một cái túi sưởi nước nói: “Cha cháu và chú Khang Bảo cãi nhau, mấy ngày nay đang nói chuyện về sổ sách của công ty, cha nói chắc là không kịp về ăn tết đâu!”

Công ty An Thuận là do ba người Kiều Chấn Dân, Sở Thắng Mỹ và Ngô Khang Bảo bỏ vốn thành lập, trong đó còn thông qua chứng nghiệm của huyện Nam Sơn để vay ngân hàng một khoản tài chính không nhỏ.

Trong ba người, hai người Kiều Chấn Dân và Ngô Khang Bảo phụ trách nghiệp vụ và phát triển khách hàng, mà vốn là ban đầu Sở Thắng Mỹ không phụ trách chức vụ gì ở trong công ty, sau này bà ấy ở bên Kiều Chấn Dân thì mới lấy sổ sách của công ty để quản lý.

Bởi vì bà ấy biết một chút về chuyện kế toán cho nên việc này giao cho bà ấy thích hợp, đương nhiên chuyện bà ấy quản lý sổ sách đã được Ngô Khang Bảo đồng ý.

Trước kia lúc chưa phát sinh mâu thuẫn, tất nhiên là yên bình không có việc gì, nhưng hiện tại Ngô Khang Bảo ở Diêu vui sướng xúi giục hạ, đột nhiên nói muốn kiểm toán lại một lần nữa.

Hành vi này của ông ta đối với Kiều Chấn Dân và Sở Thắng Mỹ mà nói là đang hoài nghi nhân phẩm của bọn họ, hoài nghi bọn họ động tay động chân với sổ sách, hai người bọn họ đều vô cùng tổn thương.

Bình Luận (0)
Comment