Đặc biệt là Kiều Chấn Dân, làm bạn với Ngô Khang Bảo nhiều năm như vậy, ông chẳng thể ngờ tới có một ngày hai người sẽ tranh chấp đến nước này.
Trải qua chuyện như vậy, về sau chỉ sợ đến bạn bè cũng không làm nổi nữa!
Nhưng tức giận hơn nữa cũng vô dụng, Ngô Khang Bảo giống như là ăn phải bùa mê thuốc lú, một lòng nhận định hai vợ chồng bọn họ đều là hạng tiểu nhân gian trá, muốn tra rõ ràng hết thảy mọi loại sổ sách.
Kiều Tú Chi nghe vậy, thở dài một hơi nói: “Lợi ích đặt lên đầu, đừng nói là bạn bè, đến cả anh chị em ruột thịt cũng có khả năng sẽ xảy ra tranh chấp!”
Cho nên sau khi con cái dần dần lớn lên, bà đã không cho chi trưởng tiếp tục bám vào trên người chi thứ hai mà là bắt chính bọn họ độc lập, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Sau khi Đại Kiều nghe xong, lập tức nghĩ tới Hoắc Trì.
Mấy tháng trước Hoắc Trì đã cùng hai vị bạn học khác thành lập một công ty thông tin, hiện tại mọi người đều tràn ngập nhiệt tình, hơn nữa đều có cùng một mục tiêu, không biết về sau có thể cũng sẽ đi đến nông nỗi cả đời không qua lại với nhau hay không?
Kiều Đông Uyển thấy chị ngơ ngẩn bèn nhét túi sưởi nước vào trong tay của cô hỏi: “Chị ơi, chị đang suy nghĩ về chuyện gì vậy?”
Đại Kiều phục hồi tinh thần lại: “Chị nghĩ về chuyện của anh Hoắc Trì, năm nay anh Hoắc Trì cũng hợp tác với bạn bè của anh ấy để mở một công ty, chị đang nghĩ có nên nhắc nhở anh ấy một tiếng hay không?”
Kiều Đông Uyển “à” một tiếng quay đầu nhìn về phía ông nội và bà nội của cô bé.
Tiết Xuyên nói: “Cháu có thể nhắc nhở, chẳng qua ở khi mà mâu thuẫn còn chưa phát sinh, phỏng chừng tác dụng của lời nhắc nhở cũng không lớn.”
Khi mới gây dựng sự nghiệp, đặc biệt là người trẻ tuổi chưa hề có bất cứ chút kinh nghiệm gì, nếu mà một mình tiến lên, sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cho nên rất nhiều người đều sẽ tìm kiếm bạn bè để cùng nhau gây dựng sự nghiệp, như vậy có người chia sẻ khó khăn, cũng có người chia sẻ nguy hiểm.
Hiện tại Hoắc Trì còn trẻ, cùng hợp tác với bạn bè cũng chưa chắc là không thể, khi mà anh dần dần trưởng thành đến lúc đủ mạnh mẽ, đến lúc đó anh lại phát triển riêng cũng không muộn.
——
Trong nhà bởi vì có Kiều Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo đến nên càng thêm náo nhiệt.
Càng đến gần cửa ải cuối năm, cửa hàng của chi thứ hai lại càng thêm bận tối mày tối mặt, cửa hàng đã có ba công nhân nhưng vẫn lo liệu không hết mọi việc.
Hai vợ chồng Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ bận đến không ngừng chân, trên mắt cũng có quầng thâm, nhưng mà lại nhìn mức kinh doanh đang từ từ nâng lên, trong lòng hai người nóng hừng hực.
Đại Kiều và Kiều Đông Uyển, thêm cả Đông Lâm và mấy đứa em trai và em gái nữa cũng sẽ thay phiên qua đây giúp đỡ.
Hôm nay, Đại Kiều đến đưa cơm trưa cho cha mẹ cô.
Lúc vừa đến đã nghe được Tiểu Anh phụ trách quầy thu ngân đang cãi nhau với một khách hàng.
Hình như vị khách kia ghét bỏ động tác của cô ta quá chậm chạp, làm người đó về ăn cơm muộn, Tiểu Anh trợn trắng mắt nói với đối phương, bảo bà ấy có bản lĩnh thì đi khiếu nại cô ta đi!
“Nhưng mà tôi nói cho bà biết, tôi chính là bà chủ của cái cửa hàng này, cửa hàng chính là của chồng tôi, cho dù bà đi khiếu nại cũng vô dụng!”
Lúc mà Tiểu Anh nói lời này, biểu cảm trên mặt kiêu ngạo giống như khổng tước.
Khách hàng kia tức giận đến vô cùng: “Làm bà chủ thì ghê gớm à? Thái độ của cô như vậy ở xã hội hiện tại này là không được, cô cho là đây là hợp tác xã mua bán của trước kia đấy à, cô còn như vậy thì về sau tôi sẽ không bao giờ tới nơi này mua đồ nữa!”
“Không mua thì không mua, cô mua có tí đồ như vậy còn không biết xấu hổ mà la lối, cửa hàng của chúng tôi buôn bán tốt như thế, không thiếu một khách hàng keo kiệt như bà!”
Vừa nói cô ta vừa định ném tiền của vị khách kia lại, ở ngay lúc này, một bàn tay vươn tới nắm lấy cổ tay của cô ta, sức lực lớn đến mức dường như có thể bóp nát tay của cô ta.
Vốn là Tiểu Anh muốn chửi ầm lên, nhưng vừa nhấc đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Đại Kiều, sắc mặt của cô ta “xoẹt” một cái là đã trắng: “Đại……”
Đại Kiều chặn lời nói của cô ta lại, giọng điệu lạnh băng nói: “Sao tôi không biết tôi lại có một bà mẹ chỉ lớn hơn tôi 6 tuổi vậy? Còn nữa, mời cô cho biết cô gả cho cha tôi từ bao giờ đấy?”
Mặt Tiểu Anh lúc thì trắng lúc thì đỏ.
Khách hàng kia nhìn Đại Kiều, lại nhìn Tiểu Anh, đột nhiên lĩnh ngộ ra chân tướng: “Nói như vậy, cô ta không phải bà chủ của cái cửa hàng này?”
Đại Kiều dùng một tay ném Tiểu Anh ra, lắc đầu nói: “Không phải, cửa hàng này là nhà tôi mở, cô ta chỉ là công nhân được chúng tôi tuyển vào, mẹ của tôi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và lương thiện, chưa bao giờ dùng loại thái độ này để đối đãi với khách hàng, làm ngài có trải nghiệm không thoải mái như vậy ở cửa hàng của chúng tôi, đây là lỗi của chúng tôi, hóa đơn hôm nay của ngài chúng tôi xin được miễn phí, lấy nó làm lời xin lỗi và bồi thường của chúng tôi đối với ngài!”