Vừa rồi khách hàng kia thực sự tức giận đến vô cùng, không chỉ thề trong lòng rằng không bao giờ cửa hàng này mua đồ nữa, sau khi trở về còn định tuyên truyền với thân thích, bạn tốt và hàng xóm để cho bọn họ đừng tới nơi này mua đồ nữa.
Không ngờ tới thiếu nữ này xuất hiện, không chỉ nói cho bà rằng nhân viên thu ngân lừa gạt bà, lại còn miễn phí đơn hàng cho bà!
Bất mãn của bà tức khắc như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Khách hàng khen Đại Kiều vài câu, lại nhổ một ngụm nước bọt với Tiểu Anh, xách đồ lên đi về.
Lúc này Tiểu Anh mới tìm lại được giọng nói của chính mình thanh âm run rẩy nói: “Đại Kiều, chị…… chị biết sai rồi, em có thể đừng nói việc này cho chị Tuệ tỷ và anh Chấn Quân được hay không?”
Đại Kiều từ chối ngay lập tức: “Không được!”
Nếu như cô ta chỉ đơn thuần không lễ phép đối với khách hàng thì nếu mà cô ta nguyện ý sửa đổi, cô nguyện ý cho đối phương một cơ hội, nhưng cô ta bịa đặt thân phận của chính mình với khách hàng, điều này đã xâm hại danh dự của cha mẹ cô một cách nghiêm trọng!
Nếu như để người không hiểu rõ nghe được, còn tưởng rằng cha cô lại nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài hoặc là cho rằng mẹ cô là một người phụ nữ kiêu căng vô lễ, hơn nữa với cái thái độ này cô ta, nói không chừng ngày nào đó cửa hàng sẽ phá sản ở trong tay của cô ta!
Cho nên bất kể như thế nào cũng không thể để Tiểu Anh ở lại!
Hốc mắt của Tiểu Anh đỏ lên giống như con thỏ, nước mắt rơi xuống theo từng cử động.
Đáng tiếc Đại Kiều chưa bao giờ là một người mềm lòng, cô không hề liếc nhìn Tiểu Anh một cái nào, xoay người đi vào bên trong kho hàng.
Đi đến cửa kho hàng cửa, vừa lúc nhìn thấy cha cô tự tay mát xa cẳng chân cho mẹ cô: “Tuệ Tuệ, làn da của em thật tốt, giống y như lúc còn trẻ.”
Hai má Lâm Tuệ ửng đỏ, giơ tay đẩy ông một cái nói: “Mau im lặng đi, không thấy ngượng à, được rồi, đừng mát xa nữa, đợi lát nữa có người đi vào nhìn thấy thì không tốt!”
Vừa mới dứt lời, bà ngẩng đầu lên là nhìn thấy Đại Kiều đứng ở cửa, mặt bà “xoẹt” một cái là đỏ hết cả lên.
Kiều Chấn Quân quay đầu lại nhìn thấy con gái, cũng xấu hổ vô cùng: “Con đến rồi à, nhưng mà sao gần đây con đi đường càng không phát ra tiếng vậy?”
Đại Kiều nghe vậy, trợn trắng mắt lên, cha cô cũng thật là, rõ ràng là chính ông ngại ngùng, lại trách ngược lại lên đầu cô.
Lâm Tuệ không thể ngồi yên nhìn chồng đổ oan cho con gái, duỗi tay đấm ông một cái, sau đó đi ra nhận lấy hộp cơm mà Đại Kiều đang cầm nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, không phải đã bảo con không cần đưa cơm đến đây sao? Cha mẹ ăn ở bên ngoài là được rồi.”
Đại Kiều lắc đầu, giọng mềm mại nói: “Mẹ không cần lo lắng cho con, con không sợ lạnh.”
Phỏng chừng là có liên quan đến việc dùng nước ngọc châu tử hằng năm, mùa hè cô không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh, thật giống như lời nói của Thái Như Nam, thân thể của cô dường như sẽ tự động điều tiết độ ấm.
Lâm Tuệ vẫn đau lòng con gái, lải nhải mà nói một đống lớn.
Đại Kiều chờ bọn họ cơm nước xong, sau đó mới nói chuyện vừa rồi cho bọn họ.
Lâm Tuệ nghe xong, mặt tức giận đến đỏ bừng: “Quả thực buồn cười! Lúc trước khi cô ta lại đây ứng tuyển, nói rằng nhà của chính mình rất nghèo, cô ta muốn kiếm tiền cho cha cô ta chữa bệnh, mẹ thấy cô ta hiếu thảo như vậy cho nên mới nhận cô ta, không ngờ tới cô ta lại là cái loại người đó!”
Kiều Chấn Quân cũng giống như bị người ta nhét một muỗng ruồi bọ vào miệng vậy, ghê tởm đến vô cùng: “Người này không giữ được, ngay hôm nay sa thải cô ta đi thôi!”
Vậy mà còn dám làm bôi nhọ thanh danh của ông và Lâm Tuệ, còn may mà bị Đại Kiều bắt được, nếu mà gây ra hiểu lầm thì đến lúc đó dù cho ông nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được!
Lâm Tuệ kết toán tiền lương của Tiểu Anh, sau đó sa thải cô ta vào cùng ngày.
Tiểu Anh khóc đến đầy mặt nước mắt nước mũi, nhưng không một ai thương cảm cho cô ta, cuối cùng cô ta chỉ có thể khóc lóc đi rồi.
Bởi vì gần đến tết rồi, muốn tìm thêm người thì không tiện, cho nên Đại Kiều bèn đến đây làm nhân viên thu ngân, hai ngày sau, Kiều Đông Uyển cũng đến giúp đỡ.
Từ sau khi Đại Kiều làm nhân viên thu ngân, việc buôn bán trong tiệm cũng càng tốt, khách hàng nối liền không dứt, rực rỡ đến mức làm người ta đỏ mắt.
Có vài người đàn ông nhìn thấy sắc đẹp của Đại Kiều nên đã nhân lý do mua đồ để thường xuyên lại đây, thường xuyên nói mấy câu với cô, sau đó mấy ngày sau đã mở miệng muốn mời Đại Kiều ra ngoài chơi.
Nhưng tất cả đều bị Đại Kiều từ chối, Đại Kiều trực tiếp nói cho bọn họ chính mình đã đính hôn.
Sau khi những người đàn ông kia nghe xong đều vô cùng tiếc hận, nhưng cũng chưa từng dây dưa nhiều thêm.