Hôm nay, trong tiệm có một thiếu niên đến, tuổi tác tầm cỡ 15-16, làn da phơi thành màu bánh mật, nhìn qua rất xán lạn khỏe mạnh.
Sau khi cậu tiến vào, rất nhanh đã chọn lựa xong đồ mà chính mình muốn mua, sau đó cầm đến quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi tính tiền xong, cậu lại không rời đi ngay lập tức, mà nhíu mày nói: “Cô tính sai rồi!”
Kiều Đông Uyển theo bản năng mà phủ nhận nói: “Không có khả năng!”
Cô tính toán và tính nhẩm đều ở trên người bình thường, chưa bao giờ tính sai.
Thiếu niên nói: “Cô tính lại một lần đi!”
Tính lại một lần thì tính lại một lần!
Kiều Đông Uyển rất tự tin vào tài tính nhẩm của mình, nhưng rất nhanh đã bị vả mặt.
Cô bé thật sự tính sai rồi, hơn nữa đã phạm phải sai lầm cấp thấp sai lầm!
Mặt Kiều Đông Uyển phình đến đỏ bừng, lấy tiền bị tính sai ra nói: “Rất xin lỗi, đúng là tôi tính sai rồi!”
Thiếu niên đem lấy tiền về, sau đó cầm lấy đồ của chính mình nói: “Không sao.”
Nói xong cậu đi luôn.
Vốn cho rằng chỉ là một lần ngoài ý muốn, ai ngờ ngày hôm sau thiếu niên lại tới nữa!
Kiều Đông Uyển nhìn thấy thiếu niên là đã nhớ tới chuyện ngày hôm qua, bởi vì sợ lại tính sai lần nữa rồi mất mặt, khuôn mặt nhỏ của cô bé nghiêm lại.
Sau khi tính xong hóa đơn, thiếu niên nhìn cô bé, khóe miệng nâng lên: “Hôm nay không tính sai.”
Kiều Đông Uyển cảm thấy cậu đang châm chọc chính mình, trừng mắt nhìn cậu một cái, tìm cho cậu sáu đồng bát giác trả lại.
Thiếu niên cầm tiền, xách đồ lên rồi đi luôn.
Mấy ngày kế tiếp, thiếu niên thường xuyên đến đây, hơn nữa mấy lần đó đều là đến lúc Kiều Đông Uyển làm nhân viên thu ngân.
Chỉ là hai người cũng không có quá nhiều giao lưu, cho đến sau lúc đóng cửa vào đêm giao thừa, thiếu niên mới không đến nữa.
Trong tiếng pháo bùm bùm, một năm mới nữa lại đến.
Nhà họ Hoắc giống như những năm qua, vẫn tới nhà họ Kiều đón năm mới như cũ.
Đêm giao thừa năm trước, Chung Khang Đức ở sân nhà họ Kiều cầu hôn với Đái Thục Phương, trở thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
Mà đêm giao thừa của năm nay, đôi vợ chồng này vậy mà lại lần nữa có tin tức tốt!
Chuyện chính là như vậy.
Lúc đó sau khi ăn cơm xong, mọi người đang ở trong phòng khách nói chuyện tán gẫu, hoặc là dùng chút tiền lẻ tiền đánh bài.
Tuy rằng Tiết An Húc như bình thường, suýt chút thua cả quần lót, nhưng bầu không khí rất vui vẻ hòa hợp.
Vạn Xuân Cúc không tán gẫu cùng mọi người, cả người bà ta nằm sát bên cạnh bàn, tay vẫn không ngừng lấp đầy đồ vật vào trong miệng.
Kiều Chấn Quốc ở bên ngoài tán gẫu cùng với Thí Thí và Cô Cô quay về, nhìn thấy vợ mình còn đang ăn, liền thở dài nói: "Vợ, sao bây giờ mà em vẫn còn ăn? Trước không phải em nói muốn giảm béo sao?"
Vạn Xuân Cúc một bên nhai hạt vừng đậu phộng ngào đường, vừa nói: "Đúng vậy, em muốn giảm béo, không ăn nhiều một chút, bằng không lấy đâu ra khí lực giảm béo chứ?"
Kiều Chấn Quốc vuốt đầu trọc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vợ em nói đúng, như vậy thì anh cũng ăn nhiều một chút, ăn no xong chúng ta đồng thời giảm béo."
Mọi người: "..."
Chuyện này đối với vợ chồng bọn họ thực sự là càng ngày càng hợp phách, hợp phách đến nỗi làm cho người ta không nói được lời nào.
Vạn Xuân Cúc ăn ăn, cảm thấy ăn hơi nhiều đồ ngọt, đột nhiên rất muốn ăn chút thức ăn cay, cho nên bà ta liền đứng lên, đi phòng bếp lấy một chén chao lại đây.
Mùi vị của chao rất thối, ở bên ngoài cứng bên trong mềm, cay sướng miệng, thơm vô cùng.
Nhưng Vạn Xuân Cúc vừa đem chao ra thì Đái Thục Phương lập tức cảm thấy một trận buồn nôn, bà che ngực, sắc mặt có chút khó coi.
Chung Khang Đức ngồi ở bên cạnh lập tức liền nhận ra được bà không đúng, đến gần thấp giọng hỏi: "A Phương, em làm sao vậy? Có phải là nơi nào không thoải mái?"
Ánh mắt Đái Thục Phương rơi xuống chao trên tay Vạn Xuân Cúc: "Em ngửi thấy được mùi vị đó trong dạ dày rất không thoải mái."
Chung Khang Đức còn chưa kịp trả lời, Vạn Xuân Cúc liền nổ tung.
Bà ta “ầm” một tiếng đặt chao lên bàn: "Tháng trước tôi còn thấy cô ăn chao rất sung sướng, làm sao hiện tại tôi muốn ăn một chút thì cô liền cảm thấy buồn nôn? Cô đang cố ý nhằm vào tôi đúng không?"
Đái Thục Phương ngăn chặn buồn nôn đang dâng lên, vội vã giải thích: "Xuân Cúc, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó... Ọe..."
Lời còn chưa nói hết, bà liền đứng lên chạy vội đi ra ngoài.
Chung Khang Đức mau chóng đuổi theo.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến khuôn mặt trông như một chiếc bánh lớn đỏ chót: "Còn nói không ý đó, tức chết tôi rồi."
Kiều Tú Chi nói: "Vợ thằng cả, ngồi xuống ăn thức ăn của con đi."
Vạn Xuân Cúc nghe mẹ chồng nói, trong lòng vẫn tức không nhịn nổi, có điều cuối năm, bà ta không dám vào lúc này chọc giận mẹ chồng.
Lâm Tuệ nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Đái Thục Phương, lại nghĩ tới lúc bà mang thai sinh đôi, đăm chiêu.
"Dì Phương, dì uống chút nước ấm, dạ dày sẽ thoải mái một chút."