Đại Kiều đứng lên đi đến phòng bếp một lần nữa lấy một chén nước ấm lại đây, sau đó bỏ vào trong chén nước ấm một viên ngọc châu tử, cùng Hoắc Trì bưng ra ngoài sân.
Đái Thục Phương vào lúc này cái gì cũng không muốn ăn không muốn uống, có điều nhìn thấy Đại Kiều săn sóc như thế, bà không muốn làm cho con khổ sở, liền nhận chén nước.
Nhưng kỳ quái chính là vừa nãy trong dạ dày rõ ràng rất không thoải mái, sau khi uống một hớp nước, bà lại thoải mái lên, trong dạ dày ấm áp, giống như có thứ gì đó bao vây lại.
Bà uống một hớp lại một hớp, rất nhanh đã uống cạn chén nước.
Chung Khang Đức nhìn bộ dáng này của bà, còn tưởng rằng bà rất khát nước: "Em còn muốn uống không? Anh lại đi rót một chén cho em?"
Đái Thục Phương lắc đầu một cái: "Không cần, em không khát, chính là chén nước Đại Kiều rót cho em uống rất ngon, Đại Kiều, dì Phương cảm ơn con."
Bà đột nhiên nhớ tới mấy năm trước bệnh tình bà cụ nhà họ Mao nguy kịch, trong lòng nghĩ đến này trong nước này có khả năng là bị bỏ thêm đồ vật, có điều vì bảo vệ Đại Kiều, bà không nói ra, ngay cả Chung Khang Đức bà cũng sẽ không nói.
Đại Kiều cong môi cười khẽ: "Dì Phương không có chuyện gì là tốt rồi."
Hoắc Trì đứng ở phía sau cô, nắm lấy tay nhỏ của cô nặn nặn, sau đó rất thành công liền nhìn thấy vành tai cô đỏ lên.
Môi anh cong một cái, không tiếng động mà nở nụ cười.
Đại Kiều rụt tay về, thân thể lui về phía sau một bước, chân vừa vặn đạp ở phía trên mu bàn chân của anh, sau đó dùng lực ép ép.
Hoắc Trì mau chóng nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Niệm Niệm, anh sai rồi."
Đại Kiều lúc này mới nhẹ giọng hừ một tiếng, tha cho mu bàn chân đáng thương của anh.
Hoắc Trì cúi đầu nhìn, khá lắm, giày đã dơ mất rồi.
Nhưng trong lòng anh không tức giận một chút nào, trái lại còn ngứa ngáy, muốn bắt lấy tay nhỏ của cô về chơi tiếp.
"Đi thôi, bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta vào đi thôi."
Đái Thục Phương và Chung Khang Đức đương nhiên nhận ra được hai thanh niên mờ ám, chỉ là bọn họ làm bộ không thấy.
Một lần nữa đi vào trong phòng, Vạn Xuân Cúc đã ăn chao xong, cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.
Đái Thục Phương đi tới trước mặt Vạn Xuân Cúc, nói xin lỗi: "Xuân Cúc, tôi nói tiếng xin lỗi với cô, tôi vừa nãy không phải nhằm vào cô, tôi cũng rất tò mò, tôi trước đây rõ ràng rất thích ăn chao."
Lập dị.
Vạn Xuân Cúc nghe vậy ở trong lòng mắng một câu, bĩu môi nói: "Tính toán một chút, tôi là người lớn độ lượng, cũng sẽ không tính toán chút chuyện nhỏ này với cô."
Đái Thục Phương đối với cách làm người và tính cách của Vạn Xuân Cúc vô cùng hiểu rõ, cũng không để ý thái độ của bà ta..
Trở lại chỗ ngồi, Lâm Tuệ đột nhiên đến gần, ở bên tai bà nhỏ giọng hỏi: "Chị Phương, cái kia tháng trước đã đến chưa?"
Đái Thục Phương ngẩn ra: "Cái gì?"
Lâm Tuệ hơi cắn môi dưới nói: "Chính là cái kia của phụ nữ, mỗi tháng đều sẽ tới."
Đái Thục Phương giờ mới hiểu được, cũng nhẹ giọng lại nói: "Tháng trước không đến, tháng này cũng không, có điều tuổi của tôi cũng gần đến lúc rồi nên sau này sẽ dần dần không đến nữa."
Bà năm hai mươi tuổi sinh Hoắc Trì, Hoắc Trì qua năm đã hai mươi mốt tuổi, nói cách khác, sang năm thì bà cũng bốn mươi mốt tuổi, kinh nguyệt không đến vậy là bình thường.
Lâm Tuệ nhíu nhíu mày nói: "Không phải chứ, sao có thể sớm như vậy được? Mẹ của tôi phải đến năm mươi mới không đến nữa, thân thể của chị so với mẹ tôi còn tốt hơn, không nên sớm như thế đã ngừng, sẽ không phải là... mang thai chứ?"
Nghe được mấy chữ cuối cùng, Đái Thục Phương sợ đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy lên: "Không thể... nào chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, bản thân bà cũng có chút không thể xác nhận.
Nhưng ở độ tuổi này, nếu như thật sự nghĩ kỹ thì cũng không phải là không thể sinh, chỉ là bà không nghĩ tới sẽ lại mang thai, bà đã chuẩn bị kỹ càng qua mấy năm nữa làm bà nội, lúc này nếu như thật sự mang thai, sau đó con của mình và cháu nội chẳng phải là chỉ cách biệt vài tuổi?
Nếu như thật như vậy, truyền đi sẽ phải cười chết người.
Chung Khang Đức bị dáng vẻ của bà làm cho sợ hết hồn: "A Phương, em làm sao? Lại không thoải mái sao?"
Ông ấy vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người lại lập tức tập trung lại đây.
Đái Thục Phương bị mọi người nhìn, ngượng ngùng nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, thân thể em rất tốt."
Lập dị.
Vạn Xuân Cúc nghe vậy, tròng trắng nhìn lên trần nhà, làm ra dáng vẻ chỉ có mình bà mới có chồng đau lòng vậy.
Bà ta càng nghĩ càng không thoải mái, quay đầu nói với chồng mình: "Chấn Quốc, lần trước anh tặng em một cái quần, em rất thích nó."
Kiều Chấn Quốc gãi đầu một cái nói: "Vợ, cái quần kia đã rách một lỗ to, sao em còn yêu thích?"
Cả người Vạn Xuân Cúc choáng váng, sao bà ta lại quên đi mất chuyện này?
Có điều tên đàn ông chết tiệt này, chuyện như vậy liền không cần nói đi ra.
Mọi người nghe được đối thoại của hai người, lại là không còn gì để nói.