Tiểu Mễ Bảo nhỏ tuổi nhất, chỉ đến nửa đêm liền ngủ, những đứa trẻ khác vẫn còn ở trong phòng chờ rạng sáng pháo vừa vang, bọn họ lập tức chúc tết trưởng bối.
"Chúc mừng phát tài, mang ra tiền lì xì."
"Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý, mang ra tiền lì xì."
Tiểu Mễ Bảo trong tiếng tiền lì xì liên tiếp tỉnh lại, từ trên giường leo xuống nói: "Tiền lì xì ở đâu? Tiền lì xì đừng chạy, Tiểu Mễ Bảo đến rồi."
Mọi người thấy dáng vẻ cô bé mơ mơ màng màng, cũng không nhịn được xì xì nở nụ cười.
——
Sau khi qua giao thừa, mọi người liền trở về phòng của mình đi ngủ.
Trở lại trong phòng, Đái Thục Phương do dự mãi, vẫn nói ra chuyện vừa rồi mà Lâm Tuệ đã nói cho chồng mình nghe.
Chung Khang Đức nghe vậy, cả người thật giống bị người điểm huyệt đạo, con mắt trợn lên tròn tròn, miệng hơi giương, không nhúc nhích.
Đái Thục Phương là cúi thấp đầu nói lời này, bởi vì bản thân tuổi lớn như vậy nếu như thật sự mang thai, luôn cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng lời nói xong, thật lâu không ai trả lời, trong lòng bà hồi hộp một tiếng, nghĩ thầm, lẽ nào ông ấy không thích bà mang thai?
Trong lòng bà khó chịu một trận, ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy một khuôn mặt sững sờ, nhất thời tâm tình thay đổi bật cười.
Chung Khang Đức nghe được tiếng cười phục hồi tinh thần lại, tiến lên nắm lấy hai tay của bà nói: "A Phương, em, em thật sự mang thai sao?"
Đái Thục Phương lắc đầu một cái: "Không biết, cũng chỉ suy đoán."
Chung Khang Đức hưng phấn đến hai mắt sáng lên, hai gò má đỏ lên: "Nhất định đúng, nhất định đúng."
Bọn họ tuổi không còn nhỏ, đều ngầm thừa nhận sẽ không có con, cho nên xưa nay cũng không chờ mong.
Thế nhưng lúc ông ấy còn trẻ, đã từng nghĩ tới cùng với bà thành lập gia đình, sau đó sinh ra những đứa con của bọn họ, không nghĩ tới giấc mơ này sau khi thời gian qua đi nhiều năm, đột nhiên lại có thể thực hiện.
Điều này khiến ông ấy làm sao có thể không hưng phấn chứ?
Nhưng Đái Thục Phương còn lâu mới vui vẻ giống như ông ấy: "Qua mấy năm nữa thì Trì nhi và Đại Kiều liền có thể sinh cháu trai cháu gái cho chúng ta, nếu như thật sự mang thai? Truyền đi chẳng phải là cười chết người sao?"
Chung Khang Đức nghe nói như thế, một mặt giống như bị dội nước lạnh, trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Ông ấy không phải lo lắng bị người chê cười, vào lúc này mới đột nhiên ý thức được vợ mình đã không còn trẻ, tuy rằng bà nhìn qua chỉ có chừng ba mươi tuổi, nhưng chung quy đã lên bốn mươi tuổi, cái tuổi này sinh con, là sản phụ quá tuổi.
Ông ấy nắm tay bà nói: "A Phương, nếu như thật sự mang thai, đứa nhỏ này em có muốn sinh ra không?"
Đái Thục Phương nghe nói như thế, nhíu mày nói: "Lẽ nào anh không muốn sao?"
Chung Khang Đức nặng nề hít một hơi nói: "Muốn. Nhưng anh lo lắng thân thể em sẽ không chịu nổi, anh nghe nói phụ nữ mang thai đều đặc biệt khổ cực, tuy rằng anh yêu thích trẻ con, nhưng so sánh với em thì em mới là quan trọng nhất."
Lời này như quấn lấy mật ngọt, đút vào trong miệng Đái Thục Phương ngọt ngào, ngọt đến nỗi khóe miệng không cách nào hạ xuống.
Bà suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta tạm thời đừng nghĩ nhiều như thế, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, nếu như thật sự mang thai, đến thời điểm đó chúng ta ra quyết định sau."
Chung Khang Đức nói được, hai người thoát áo khoác lên giường.
Chỉ là trong miệng đáp lời không cần suy nghĩ lung tung, nhưng hai người ai cũng ngủ không được.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ liền rời khỏi nhà họ Kiều, cũng không nói cho mọi người biết bọn họ muốn đi nơi nào, chỉ có Lâm Tuệ đoán được.
Đi đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên trúng chiêu.
Bác sĩ nói tuổi của bà thuộc về sản phụ lớn tuổi, trong tình huống bình thường, bọn họ không đề nghị sản phụ sinh con, chỉ là chức năng thân thể của bà so với người cùng lứa tuổi tốt hơn, nếu như bà kiên trì, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không can thiệp.
Hiện tại kế hoạch hoá gia đình chấp hành rất nghiêm ngặt, có điều bởi vì Chung Khang Đức không có con, thêm vào ông ấy là Hoa kiều về nước, cho nên không bị kế hoạch hoá gia đình hạn chế, nói cách khác, bọn họ có thể sinh ra đứa bé này.
Hai người từ bệnh viện đi ra, đều có chút tinh thần bất định, cuối cùng hai người quyết định trở lại thương lượng cùng mọi người.
Hoắc Trì nghe được tin tức mẹ anh mang thai thì choáng váng.
Anh nhớ tới Đại Kiều lúc trước đùa giỡn đã nói với anh, trên mặt nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì.
Đái Thục Phương nhìn thấy con trai chậm chạp không có lên tiếng, trong lòng loạn tung tùng phèo: "Trì Nhi, con, không phải là không muốn mẹ sinh đứa bé này chứ?"
Chung Khang Đức ngồi ở một bên, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng bàn tay đặt ở bên chân đã nắm chặt thành nắm đấm.
Hoắc Trì lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tằng hắng một cái nói: "Mẹ, con không nghĩ như vậy, bất kể là có thêm em trai hay là em gái, con đều sẽ yêu thương, con cũng giống như chú Khang, đều là lo lắng cho thân thể của mẹ."