Vạn Xuân Cúc vừa bị bà ta nhìn mà sợ hãi, vừa bị ánh mắt cao ngạo của bà ta kích thích nổi lên ngọn lửa lòng: "Em dâu năm em nhìn chị như vậy làm gì? Chắc là em sẽ không hâm mộ chị mang thai đấy chứ? Nhưng chuyện này thật đúng là không phải ai cũng có thể ước ao được, dù sao cái mông tổ truyền của nhà chị mắng đẻ mà."
Mọi người: "…"
Ở trước mặt nhiều người như vậy khoe mông mình to, bà ta nghiêm túc thật hả?
Kiều Tú Chi dứt khoát khoanh tay ngồi nhìn hai đứa con dâu ngu ngốc!
Trần Xảo Xảo âm thầm cắn răng, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên cười nói: "Trước khi quay về thôn, em nghe nói một chuyện rất thú vị."
Cả người Vạn Xuân Cúc run run, trực giác nói cho bà ta rằng điều Trần Xảo Xảo muốn nói tuyệt không thú vị!
Trần Xảo Xảo nói: "Trong viện chúng ta ở có một gia đình họ Vương, lúc trước con dâu nhà ông ta đột nhiên mang thai, nhà họ Vương ba đời độc đinh, nghe tin tức ấy vô cùng vui mừng, lập tức cung phụng con dâu, ai ngờ mấy tháng trôi qua, bụng con dâu cũng không có động tĩnh nào, sau lại kéo dài tới khi đi bệnh viện kiểm tra mới biết được, thì ra con dâu vốn không có mang thai, cô ta làm bộ mang thai là vì hết ăn lại uống, bác gái nhà họ Vương tức giận không chịu được, dùng quải trượng đánh con dâu một trận dữ dội, mọi người nói xem chuyện này có phải rất thú vị không?"
Cả người Vạn Xuân Cúc run kinh khủng.
Vạn Xuân Cúc muốn nói thú vị cái rắm!
Vạn Xuân Cúc muốn lấy sủi cảo trên bàn nhét miệng cô ta!
Nhưng bà ta không dám!
Ông trời, lúc trước sao bà ta phải bịa ra lời nói dối ấy chứ!
Còn có đồ mông nhỏ Trần Xảo Xảo dùng ánh mắt đó nhìn bà ta để làm chi?
Có phải mụ phát hiện gì rồi hay không?
Kiều Chấn Quốc ngồi ở bên cạnh Vạn Xuân Cúc, Vạn Xuân Cúc run lẩy bẩy, rất nhanh ông ta đã phát hiện .
Ông ta cúi đầu nhìn vợ một cái, kỳ quái nói: "Vợ à em lạnh hả?"
Vạn Xuân Cúc lắc đầu: "Không lạnh."
"Không lạnh sao em run rẩy cỡ này vậy? Nghe nói lớn tuổi tay chân sẽ không kiềm chế được mà run rẩy, ông cụ Hình thôn Tây chính là như vậy, vợ à, có khi nào em chưa già đã yếu đấy chứ?"
Nói xong, ông ta còn cố ý bắt chước bộ dáng ông cụ Hình tay chân run rẩy cho vợ ông ta xem.
Động tác giống như đúc, y chang động kinh.
Vạn Xuân Cúc: "…"
Cuộc sống thật sự thật sự thật sự không có cách nào trải qua!
Vì sao bà ta phải gấp gáp gả cho tên khờ như vậy!!!
Kiều Chấn Dân dùng ánh mắt đồng tình liếc nhìn chị dâu cả của anh ta một cái, nhỏ giọng hỏi Trần Xảo Xảo: "Viện chúng ta có gia đình họ Vương hả? Sao anh không biết."
Trần Xảo Xảo nhếch miệng cười về phía anh ta: "Chuyện anh không biết cũng nhiều lắm!"
Nếu nói vừa rồi bà ta hoài nghi, như vậy bây giờ bà ta trăm phần trăm xác định Vạn Xuân Cúc không có mang thai!
Nhưng bà ta nghĩ mãi không rõ vì sao Vạn Xuân Cúc muốn nói dối, dù sao mang thai ở nhà họ Kiều cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì.
Tục ngữ nói, người hiểu biết bạn nhất, không phải người thân của bạn, không phải vợ của bạn, mà là địch của bạn!
Vạn Xuân Cúc trăm triệu không nghĩ tới, Trần Xảo Xảo trở về ngày đầu tiên đã nhìn thấu chuyện bà ta giả vờ mang thai.
Đại Kiều ăn tổng cộng tám viên sủi cảo, lại thêm một chén nhỏ thịt heo rừng kho tàu, lại thêm một chén canh xương heo, ăn đến mức bụng nhỏ cũng nhô ra.
"Ông ơi, bụng thật no." Cô nghiêng người tựa vào trong lòng ông nội cô mềm mại làm nũng.
Tiết Xuyên giúp cô xoa bụng nhỏ tròn vo, vẻ mặt tươi cười nói: "Đợi lát nữa ông dẫn cháu đi ra ngoài tản bộ tiêu thực."
Đại Kiều gật đầu, sau đó lại thẹn thùng mím cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tiêu thực về rồi, cháu cảm thấy cháu còn có thể, ăn năm viên sủi cảo nữa."
Cô vừa nói, vừa dựa sát cánh tay củ cải ngắn ngủn, bộ dáng ngây thơ lại đáng yêu.
Tiết Xuyên cười gật đầu: "Được, ông giữ lại cho cháu, chờ lát nữa cháu có bụng chứa lại cho cháu ăn."
Đại Kiều vui vẻ cọ cọ tay ông nội cô, bộ dáng ngoan hiền như con mèo nhỏ ngây thơ, hết sóc chọc người thương yêu.
Kiều Chấn Quân ở một bên nhìn con gái lớn làm nũng với cha ông, trong lòng có hơi chua xót lại có chút khó chịu.
Đứa nhỏ này trước kia ở nhà, chưa từng làm nũng giống như bây giờ.
Trước kia ông vẫn nghĩ rằng tính cách của cô giống mình, chất phác trầm lắng, bây giờ xem ra ông sai hoàn toàn rồi!
Kỳ thật không phải cô chất phác, cũng không phải cô không thích làm nũng, mà là cô biết trong nhà không ai sẽ cưng cô để cho cô làm nũng, cho nên khi ở nhà, cô mới luôn là bộ dạng hiểu chuyện săn sóc.
Thấy tất cả mọi người ăn no, Kiều Chấn Dân ho khan một tiếng, tuyên bố một chuyện quan trọng: "Cha, mẹ, sang năm, Xảo Xảo và Tiểu Uyển Nhi sẽ không theo con trở về trên thị trấn."
Mọi người nghe vậy, không khỏi giật mình.