Tuy rằng Kiều Chấn Dân chỉ là nhân viên vận chuyển lâm thời của cung tiêu xã, nhưng ông ta biết xử lý quan hệ, nhân duyên tốt, vừa đến cung tiêu xã đã kiếm được một ký túc xá cho mình.
Kiều Tú Chi không phải loại người mẹ chồng yêu cầu con dâu quấn lấy, trong mắt bà, cha mẹ không thể vĩnh viễn làm bạn của đứa nhỏ, có thể làm bạn với bọn họ đến già, chỉ có bạn đời của bọn họ.
Hơn nữa, bà cũng không phải già cả nhúc nhích không được, vốn không cần con dâu hầu hạ ở bên người bà, cho nên ngay từ đầu bà bảo Trần Xảo Xảo đi theo Kiều Chấn Dân vào trấn trên ở.
Lúc này sao đột nhiên không thể ở nữa?
Kiều Tú Chi nhìn anh ta hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Kiều Chấn Dân cắn răng sau, gật đầu nói: "Cung tiêu xã đổi lãnh đạo mới tới, ký túc xá đó phải lấy ra để cháu ông ta ở."
Vua nào triều thần nấy.
Lãnh đạo mới tới chắc chắn không thích cấp dưới có quan hệ tốt với lãnh đạo Nhâm, cho nên nhân viên vận chuyển lâm thời như Kiều Chấn Dân liền dẫn đầu bị lấy ra khai đao.
Ngược lại Kiều Tú Chi không cảm thấy bầu trời đang sụp đổ, bình tĩnh gật đầu: "Nếu như thế, vậy chuyển về đây đi."
Nhìn thấy mẹ ông ta bình tĩnh như vậy, Kiều Chấn Dân có chút không yên tâm đột nhiên bình tĩnh lại.
Ở trong cái nhà này, mẹ ông ta giống như trụ cột chống đỡ mọi người, chỉ cần bà còn sống, giống như trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể làm khó bà.
--
Chia thịt heo xong, cửa ải cuối năm càng gần.
Tuy rằng đầu năm nay tất cả mọi người thiếu ăn ít dùng, nhưng ngày quốc gia đại sự như năm mới ở trong lòng mọi người vẫn có sức nặng không giống.
Nghèo có cách sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu, dù sao mặc kệ nghèo giàu, sửa sang năm mới thật tốt, tất cả mọi người bận rộn cực kỳ.
Cả nhà Kiều Chấn Dân trở về ngày thứ hai, Kiều Tú Chi liền dẫn cả nhà bắt đầu tổng vệ sinh, trừ Kiều Chấn Quân không thể động và Kiều Đông uyển chỉ có ba tuổi, những người khác đều tới nhận nhiệm vụ.
Đại Kiều và hai người chị họ cùng phụ trách quét tước chuồng gà.
Hai người chị họ đều rất săn sóc cô, cơ bản cũng không để cô sờ chạm.
Từ sau khi Cô Cô uống nước ngọc bội của Cẩm Lý, mỗi ngày ít nhất có thể đẻ hai ba quả trứng gà, khi nhiều, một ngày có thể đẻ bốn năm quả.
Người nhà họ Kiều nhìn thấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Chỉ có Vạn Xuân Cúc mỗi khi nhìn thấy con gà mái đều trốn đi rất xa, thứ nhất không có mặt mũi, thứ hai sợ gà mái lại nổi điên đuổi theo bà ta.
Kiều Tú Chi luôn mãi lo lắng, sau đó hạ lệnh không cho phép người nhà họ Kiều nói chuyện này ra.
Dù sao đây không phải một việc tầm thường, nếu tuyên dương ra ngoài, đến lúc đó không bảo đảm được cho gà mái Cô Cô không nói, còn có thể sẽ liên lụy đến Đại Kiều.
Nhà họ Kiều đương nhiên không thể nào không đồng ý rồi.
Im lìm mới có thể phát tài lớn.
Bây giờ mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà, khỏi phải nói thích cỡ nào, nếu gà mái Cô Cô bị chộp đi, phúc lợi này chắc chắn sẽ không còn.
Đại Kiều quan sát trạng thái của Cô Cô, thấy nó mỗi ngày đẻ nhiều trứng như vậy, nhưng tinh thần nhìn qua không có gì khác thường, cô liền yên tâm đưa nước trong ngọc bội của Cẩm Lý cho gà mái của nhà họ Kiều uống.
Bởi vậy Cô Cô sau đó, con gà mái của nhà họ Kiều chiều nào cũng đẻ trứng không ngừng, một đám người nhà họ Kiều mừng rỡ không ngậm miệng được.
Ngoại trừ cho gà mái uống, bản thân Đại Kiều cũng uống, với lại lén cho cha cô và già trẻ nhà họ Kiều uống.
Trong đó ông cô uống nhiều nhất.
Thân thể của ông nội cô rất không tốt, thời tiết lạnh ông nhất định phải nằm trên giường nóng nhiều ngày, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, lần nào bà nội cô cũng lo lắng ăn không ngon.
Cô không thích nhìn ông cô và bà cô khó chịu, cho nên bây giờ mỗi ngày cô đều sẽ lén bỏ ngọc châu vào trong nước uống của ông cô, hy vọng nước của ngọc châu có thể khiến thân thể của ông tốt lên.
Trong khoảng thời gian này Đại Kiều vội đến bất diệc nhạc hồ, ngược lại, trong khoảng thời gian này Tiểu Kiều cũng rất gian nan.
Phương Phú Quý gãy xương, không thể xuống ruộng, chân còn vẫn co rút đau đớn, điều này khiến tính tình của ông ta táo bạo tới cực điểm, nhà họ Phương từ bà Phương đến con gái nhỏ mới sinh ra không đến nửa năm, toàn bộ đều bị ông ta mắng.
Ở dưới bầu không khí này, tính tình của bà Phương cũng mỗi ngày một tăng lên, giống như thuốc nổ, một chút liền nổ, Phương Tiểu Quyên trong khoảng thời gian đó tới nay mỗi ngày bị mắng như chó, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Nhìn trên phần Tiểu Kiều là thần đồng, bà Phương tạm thời vẫn không mắng đến trên người cô ta, nhưng cho sắc mặt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó là nhất định phải có.