Tiểu Kiều cũng buồn bực vô cùng, hận không thể lập tức dọn ra khỏi nhà họ Phương: "Mẹ, tối hôm qua mẹ lại không thấy chú Vương hả?"
Phương Tiểu Quyên đen mặt giống như rãnh thoát nước: "Thứ đàn ông đê tiện đó, ăn sạch chùi sạch rồi liền muốn trở mặt, cứ cho gã mơ mộng hão huyền đi!"
Từ ngày đó sau khi bà ta bị lợn rừng tiểu lên mặt, bà ta cũng chưa từng gặp Vương Hâm Sinh.
Bà ta dựa theo phương thức liên hệ lúc trước buộc một mảnh vải ở trên cây, chỉ cần gã ở trong thôn thì có thể nhìn thấy, nhưng mấy lần ở nhà tranh đợi đến bình minh, đợi đến khi toàn thân gần như đều bị đông cứng, cũng không nhìn thấy bóng dáng gã xuất hiện!
Chó đàn ông!
Nghĩ muốn vứt bỏ bà ta, nằm mơ đi!
Tiểu Kiều cau mày lại: "Mẹ, mẹ có thể có cách gì?"
Cô ta đoán Vương Hâm Sinh ghê tởm chuyện mẹ cô ta bị lợn rừng tiểu ở trên mặt, đối với việc này, cô ta cũng cực kỳ cạn lời!
Mẹ cô ta đang êm đẹp sao lại đi trêu chọc nhỏ ôn thần Đại Kiều chứ?
Lúc trước rõ ràng cô ta đã cảnh cáo bà ta, bảo bà ta trong khoảng thời gian này đừng đi trêu chọc cô nữa, bà ta đồng ý hay lắm, quay đầu lại đi tìm đường chết!
Khóe miệng Phương Tiểu Quyên vẽ ra một nụ cười, cúi đầu vuốt cái bụng bằng phẳng nói: "Có cái này, mẹ sợ gì mà không tìm ra!"
Ánh mắt Tiểu Kiều trừng lớn: "Mẹ, ý của mẹ là… Mẹ mang thai?"
Phương Tiểu Quyên đắc ý gật đầu: "Vừa vặn một tháng, đợi nửa tháng nữa, nếu gã còn không liên hệ với mẹ, mẹ tới nhà họ Vương bọn họ khóc!"
Nếu nhà họ Vương bọn họ dám không nhận đứa con trong bụng bà ta, bà ta sẽ tới đồn công an tố cáo Vương Hâm Sinh đùa giỡn lưu manh!
Đến lúc đó không chỉ có Vương Hâm Sinh cũng bị bắt lại bắn chết, ngay cả nhà họ Vương bọn họ cũng phải gặp vận xui!
Còn có Vương Thủy Sinh cũng khỏi phải làm đội trưởng sản xuất!
Tiểu Kiều nghe vậy, mày nhíu lại rốt cục giãn ra.
Thật tốt quá, đứa nhỏ này tới rất đúng lúc!
Chỉ cần có đứa nhỏ này, cô ta và mẹ cô ta không chỉ có có thể thuận lợi tiến vào nhà họ Vương, mà còn có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Vương!
Sau khi giải quyết chuyện của mẹ cô ta, cô ta lại nghĩ tới chuyện của Đại Kiều.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có cách nào xác định được Đại Kiều có chiếm được hệ thống hay không, vì thế cô ta liền tới viện nhỏ của nhà họ Kiều tìm cô, muốn từ trong miệng cô moi ra, nhưng cô ta đi mấy lần đều toi công!
Cô ta lại không dám tới viện cũ của nhà họ Kiều tìm cô, thật sự là tức chết cô ta!
Cùng với đêm 30 đã đến, cô ta rất nhanh sẽ không uổng công đi tìm Đại Kiều, bởi vì cô ta bị bà Phương ép ở trong nhà chăm sóc em họ vẫn là trẻ sơ sinh.
Đời trước trước khi cô ta xuyên sách cũng rất ghét con nít, hùng hài tử vân vân, khiến người ta buồn nôn nhất!
Lúc trước cô ta ở nhà họ Kiều, một tí việc cũng không cần làm, nói là mười ngón tay không dính nước xuân cũng không quá, không nghĩ tới vào nhà họ Phương lại chùi phân lau nước tiểu cho trẻ con, ghê tởm tới nỗi cô ta ăn cơm không vô!
Con bé lại còn cực kỳ không dễ trông, động một tí đã tiêu chảy, vừa tiêu chảy thì khóc rung trời, làm sao cũng dỗ không được, cô bé vừa khóc, Phương Phú Quý liền mắng chửi người, tiếp theo bà Phương sẽ tiến vào mắng cô ta.
Cái mũi của cô ta cũng phải bực tới xiêu vẹo!
Cô ta thật sự một ngày cũng không muốn ngây ngốc tiếp tục ở nhà họ Phương!
--
Trong sự chờ đợi của mọi người, tết âm lịch năm 1973 cuối cùng cũng đến.
Ngày này đêm giao thừa, Kiều Chấn Quân lại được Kiều Chấn Quốc cõng đến viện cũ nhà họ Kiều.
Sáng sớm Kiều Tú Chi đã dẫn theo hai đứa con dâu ở trong phòng bếp bận rộn bày dọn, Tiết Xuyên thì dẫn hai đứa con trai đi dán câu đối xuân, mỗi người bận rộn làm việc.
Năm mới đầu tiên Đại Kiều vui vẻ như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nở rộ tươi cười.
Không cần làm việc, còn có thể thường thường đi theo anh họ chạy vào nhà bếp trộm đồ ăn, tuy rằng cô cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng thật sự rất kích thích!
Quan trọng nhất là, tết năm nay rốt cục cô cũng mặc quần áo mới!
Sáng sớm hôm nay thức dậy, cô đã cố ý mặc vào áo bông nhỏ ông nội làm cho cô, tuy rằng không có gương không thấy được dáng vẻ của mình, nhưng cô cảm thấy mình đẹp cực kỳ!
Kiều Đông Anh vuốt áo bông của cô, hâm mộ nói: "Em gái Đại Kiều, quần áo này của em thật là đẹp! Bà đối với em thật tốt!"
Nói không ăn giấm không hâm mộ đó là gạt người, dù sao ai không muốn có quần áo mới mặc chứ?
Nhưng cô ấy thật ra không vì vậy mà ghen tị hoặc là chán ghét em gái Đại Kiều, ngày xưa em gái Đại Kiều sống không tốt, bây giờ khó khi có một bộ quần áo mới, đây cũng là nên có.