Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71. Kẻ Gây Chuyện Trời Sinh

Chương 71. Kẻ gây chuyện trời sinh Chương 71. Kẻ gây chuyện trời sinh

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của Đại Kiều trướng đến đỏ bừng, lắc lắc thân nhỏ nói: "Đây là ông nội may cho em, chị Đông Anh, hôm nay em có phải, rất đẹp không?"

Kiều Đông Anh ngửa đầu cười ha ha lên: "Coi em đỏm dáng kìa! Đúng đúng đúng, em đẹp nhất!"

Kiều Đông Hà ở một bên vừa làm việc, vừa hé miệng nở nụ cười.

Chỉ có Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Đại Kiều mặc một thân quần áo mới, giống như róc một miếng thịt của bà trong lòng cực kỳ khó chịu.

Bà thấy, một con nhóc phiến tử(1) mặc quần áo mới gì chứ, nhất là tai tinh Đại Kiều đó, đừng nói cho cô mặc quần áo mới, lúc trước khi ly hôn nên đưa cô đến nhà họ Phương!

(1)Từ địa phương phương Bắc, dùng để chửi thề.

Tuy rằng Vạn Xuân Cúc cũng không làm sao thích Tiểu Kiều, nhưng so với Đại Kiều, à ta vẫn cảm thấy Tiểu Kiều đỡ hơn.

Dù sao Tiểu Kiều là thần đồng nhỏ nổi tiếng của công xã Đông Phong, trong nhà có một thần đồng nhỏ, nói ra cũng tự thấy trên mặt có ánh sáng.

Ngoại trừ Vạn Xuân Cúc, lúc này còn có một người nhớ tới Tiểu Kiều, người này chính là Trần Xảo Xảo.

Từ khi Trần Xảo Xảo bắt đầu tiến vào nhà họ Kiều, cũng rất thích đứa cháu gái Tiểu Kiều này.

Bà ta cảm thấy Tiểu Kiều ngoan hiền hiểu chuyện, xinh đẹp lại thông minh, quả thực chính là dáng vẻ con gái trong mơ của bà ta!

Rất nhiều lần bà ta hoài nghi con người Phương Tiểu Quyên như vậy sao có thể sinh ra đứa nhỏ tốt như Tiểu Kiều, Tiểu Kiều nên là con của bà ta mới đúng!

Lần này bà ta trở về mới biết được Tiểu Kiều đi theo Phương Tiểu Quyên đến nhà họ Phương, trong lòng rất mất mác.

Kiều Tú Chi thấy ánh mắt bà ta thường thường dừng ở trên người mình, bà muốn làm bộ không biết cũng không được: "Có gì muốn nói thì nói!"

Trần Xảo Xảo châm chước nói: "Mẹ, thì không phải phải năm mới sao? Mẹ xem chúng ta cần đón Tiểu Kiều đến cùng nhau gác đêm không?"

Kiều Tú Chi giương mắt lạnh nhìn bà ta một cái, không có trả lời câu hỏi ngu xuẩn này của bà ta.

Trần Xảo Xảo bị mẹ chồng nhìn như vậy, suýt chút nữa hai chân đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Vạn Xuân Cúc cười nhạo một tiếng: "Chị nói này em dâu năm, Tiểu Kiều đã không phải con cháu của nhà họ Kiều chúng ta, sao em còn nhớ thương nó? Nếu em thật sự luyến tiếc nó, không thì em cũng tới nhà họ Phương là được rồi!"

Trần Xảo Xảo trong một giây biến thành vẻ công chúa khổng tước cao ngạo, hất cằm nói: "Chị dâu cả, chị nói bậy bạ gì đó? Chỉ là em thấy đứa nhỏ đó nhỏ như vậy, đau lòng nó thôi, hơn nữa, cho dù nó tới nhà họ Phương, nhưng trong máu nó vẫn chảy dòng màu của nhà họ Kiều chúng ta!"

Vì sao Vạn Xuân Cúc luôn nhằm vào Trần Xảo Xảo, là có nguyên nhân.

Trần Xảo Xảo là con gái trấn trên, hơn nữa bà ta từng học cấp ba, là người có tiếng thành tích học tập cao nhất cả nhà họ Kiều, cho nên luôn mang theo một cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt.

Mà cảm giác về sự ưu việt này đang chống lại người đàn bà nhà nông Vạn Xuân Cúc, lập tức đạt tới giá trị cao nhất.

Từ trước đến nay Vạn Xuân Cúc chướng mắt bộ dáng cao cao tại thượng này của cô ta, hai người từ ngay từ đầu không hợp nhau, nhưng thật sự kết thù kết oán, là vào bốn năm trước.

Năm ấy Trần Xảo Xảo cùng Kiều Chấn Dân quay về thôn đón năm mới, lúc ấy chỉ có Tiểu An Bình bốn tuổi rất tò mò với thím út từ trấn trên tới, như thân quen muốn bò lên trên người bà ta.

Trần Xảo Xảo nhìn thấy trên mặt cậu thò lò nước mũi, trên tay dơ bẩn, theo bản năng đẩy cậu ra, Tiểu An Bình không đứng vững, sau đó ngã chổng vó, bỗng chốc khóc rung trời.

Vạn Xuân Cúc nghe thấy con trai bảo bối đang khóc lập tức vọt tới, sau khi giải thích, không nói hai lời giương tay liền cho Trần Xảo Xảo một bạt tai!

Trần Xảo Xảo lớn như vậy, nào từng chịu bắt nạt?

Từ đó hai người kết thù.

Hễ là Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Trần Xảo Xảo, liền nhịn không được đâm chọt bà ta một chút.

Cố tình chỉ số thông minh và tài ăn nói của bà ta cũng không phải đối thủ của Trần Xảo Xảo, một ánh mắt của Trần Xảo Xảo có thể khiến bà ta tức giận đến nổi trận lôi đình.

Kiều Tú Chi thấy hai người cô một câu tôi một câu ầm ĩ lên, cầm chậu trong tay ném thật mạnh ở táo trên bếp lò: "Đều đi ra ngoài cho tôi, chờ các cô cãi đủ rồi hãy trở về!"

Hai người im lặng trong một giây, trừng mắt nhìn nhau.

Vạn Xuân Cúc dừng một chút, cảm thấy mình còn có thể cứu vãn một chút: "Mẹ, việc này thực sự không trách con được, đều là con đàn bà này êm đẹp nói cái gì Tiểu Kiều…"

"Đều đi ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba!"

Vạn Xuân Cúc cũng không dám lên tiếng nữa, giống như chim cút chuồng ra khỏi phòng bếp.

Vừa đi ra phòng bếp, Vạn Xuân Cúc lập tức mắng: "Vừa về tới đã chọc mẹ giận, em dâu năm em thật sự là kẻ gây chuyện trời sinh!"

Bình Luận (0)
Comment