Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72. Trứng Gà Của Đại Kiều 1

Chương 72. Trứng gà của Đại Kiều 1 Chương 72. Trứng gà của Đại Kiều 1

Trần Xảo Xảo hất cằm, khóe miệng lộ ra một tươi cười quỷ dị: "Chị dâu cả, chị giả vờ mang thai đúng không?"

Vạn Xuân Cúc nháy mắt hóa đá, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu khô khốc: "Em, em nói bậy bạ gì đó?"

"Em có có nói bậy hay không, chị dâu cả trong lòng chị biết rõ mà! Chị dâu cả, chị nói xem nếu mẹ biết chị giả bộ mang thai, sẽ đối phó chị thế nào?"

Vạn Xuân Cúc lạnh run lẩy bẩy: "…"

Trần Xảo Xảo thấy bộ dạng chột dạ của bà ta, càng nhận định bà ta giả mang thai.

Kiều Chấn Quốc và Kiều Chấn Dân vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy tiếng mẹ phát giận, vì thế liền lại đây xem rút cuộc là gì.

Kiều Chấn Dân nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao hình như anh nghe thấy mẹ đang mắng người?"

Mà Kiều Chấn Quốc lại nhìn vợ, giận dữ nói: "Vợ, sao em lại chọc mẹ tức giận? Tết nhất, em không thể yên tĩnh một chút sao?"

Vạn Xuân Cúc: "…"

Cùng làm chồng người ta, sao ông ta vừa tới đã nhận định là bà ta gây chuyện?

Cho dù ông ta không thể bảo vệ mình, dù sao cũng đừng kéo chân sau của bà ta giẫm lên mặt bà ta!

Nhưng Kiều Chấn Quốc nhìn không hiểu vẻ mặt của bà ta, tiếp tục giận dữ nói: "Nói tới lúc trước không nên cưới vợ, nếu không cưới vợ, cũng sẽ không chọc mẹ tức giận."

Kiều Chấn Dân: "…"

Anh cả, anh như vậy rất dễ cô độc cả đời đó!

Vạn Xuân Cúc tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng: "Kiều Chấn Quốc, anh nói như vậy là ý gì? Anh không phải muốn ly hôn với tôi chứ?"

Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc mông lung: "Không có, sao em có thể nghĩ đến ly hôn chứ, em thật mắc cười!"

Kiều Chấn Dân: "…"

Trần Xảo Xảo: "…"

Vạn Xuân Cúc cảm thấy mặt mình ở trước mặt Trần Xảo Xảo đều mất hết: "Kiều Chấn Quốc, tự anh đón năm mới đi, tôi về nhà mẹ đẻ!"

Vạn Xuân Cúc vốn muốn dùng về nhà mẹ đẻ để uy hiếp chồng bà, đáng tiếc cho tới bây giờ Kiều Chấn Quốc và bà không ở cùng một kênh.

Nghe vậy, Kiều Chấn Quốc gật đầu nói: "Cũng tốt, bây giờ em ăn uống càng lúc càng nhiều, em về nhà mẹ đẻ ở một thời gian cũng tốt, đỡ phải ăn tới nhà chồng nghèo mạt."

Vạn Xuân Cúc: "…"

Lúc này đây, ngay cả ánh mắt Trần Xảo Xảo nhìn Vạn Xuân Cúc cũng mang theo đồng tình.

Đại Kiều không biết viện cũ nhà họ Kiều đã xảy ra chuyện, lúc này cô đang lén lút xuất hiện ở trong rừng phía Đông.

Thân mình cô nho nhỏ núp ở sau một gốc cây to, phát ra tiếng của chim đỗ quyên.

Rất nhanh, sau cây to ngoài mấy mét cũng truyền đến tiếng chim đỗ quyên.

Lúc này Đại Kiều mới chạy ra khỏi phía sau cây cổ thụ, mềm mại kêu lên với bên kia: "Em trai Đông Lâm!"

Một tên nhóc bé lùn lập tức chạy ra từ phía sau cây cổ thụ khác.

Cái tên nhóc con này không ai khác chính là con trai Lâm Tuệ tên là Tần Đông Lâm.

"Chị Kiều Kiều!"

Đông Lâm nhỏ bé chân nam đá chân chiêu chạy tới, mặt mày vui sướng loan loan.

Hai người Lâm Tuệ và thanh niên trí thức họ Tần đều có ngoại hình không tệ, nhóc Đông Lâm đều hội tụ hết ưu điểm của cha mẹ, ngũ quan sắc sảo, môi hồng răng trắng, là một nhóc mập vô cùng xinh đẹp.

Hai đứa nhóc chỉ mẩu chạy tới nắm tay lẫn nhau, dáng vẻ kia mà để người ta thấy, chắc chắn không nhịn được mà bật cười.

Từ trong túi nhỏ, Đại Kiều móc ra hai trứng gà đưa tới: "Một trứng cho em, một trứng cho dì Tuệ!"

Từ sau khi dì Tuệ bị đánh, Đại Kiều vẫn luôn nhớ mong và lo lắng cho dì Tuệ, chỉ là cô không còn dám đi qua nhìn dì Tuệ như trước đây nữa, chỉ sợ sẽ liên lụy tới dì Tuệ lần nữa.

Cho nên cô và em trai Đông Lâm sẽ thỉnh thoảng lén chạy tới đây gặp mặt.

Nhóc Đông Lâm móc ra từ trong túi nhỏ của mình, móc ra một viên kẹo thỏ trắng: "Cho chị Kiều Kiều này!"

Là kẹo thỏ trắng!

Mắt Đại Kiều sáng rực lên: "Cảm ơn em trai Đông Lâm!"

Cô còn chưa từng nếm thử kẹo thỏ trắng, chẳng qua cô đã từng thấy em gái nếm qua rồi, mùi vị kia thật sự quá thơm.

Cô cảm thấy mình sắp chảy hết nước bọt tới nơi rồi.

Nhóc Đông Lâm nhìn chị Kiều Kiều không từ chối kẹo của mình, cười càng vui vẻ, mặt mày cong cong.

Cậu lấy trứng gà chị Kiều Kiều cho bỏ vào trong túi nhỏ, đếm trên đầu ngón tay, lên tiếng nói: "Đông Lâm có một, hai, ba... Thật nhiều ngày rồi không thấy chị Kiều Kiều nữa, Đông Lâm rất nhớ chị Kiều Kiều!"

Khuôn mặt em trai Đông Lâm trắng trắng mềm mềm, mập mạp, Đại Kiều nhịn không được đưa tay bóp: "Chị Kiều Kiều cũng rất nhớ em!"

Khuôn mặt nhóc Đông Lâm bị bóp cũng không nổi giận, trái lại rất ngoan ngoãn đưa khuôn mặt nhỏ tới, để cho chị Kiều Kiều bóp càng dễ dàng hơn.

Hai nhóc con nói chuyện một hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà tách ra, cũng hẹn xong ngày gặp mặt kế tiếp.

Về tới nhà, nhóc Đông Lâm rón rén tiến vào trong phòng bếp, muốn lén bỏ trứng gà chị Kiều Kiều cho vào trong giỏ xách, lại không ngờ tới là vừa xốc rổ lên, mẹ cậu đã đi vào.

Bình Luận (0)
Comment