Thật ra Lâm Tuệ đã phát hiện con trai mình lén ra khỏi cửa rồi, chỉ là từ trước tới này đứa nhỏ này vẫn ngoan ngoãn, cho nên bà cũng không quá mức ép buộc cậu.
Chưa tới nửa ngày, cậu đã mang về hai cái trứng gà, còn mang theo dáng vẻ lén lén lút lút, việc này khiến bà không thể nào ngờ được!
Lâm Tuệ nghiêm mặt nói: "Trứng gà này của con là lấy từ đâu tới?"
Nhóc Đông Lâm giật mình, suýt chút nữa là làm rơi trứng gà xuống đất, chột dạ nói: "... Bà ngoại cho."
Lâm Tuệ nháy mắt một cái là nhìn ra cậu nói láo, càng tức giận hơn: "Con còn dám nói dối! Có phải trứng gà này do con trộm được không?"
Nhóc Đông Lâm bị mẹ đổ oan, trong lòng vừa ấm ức vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Không có! Con không có trộm!"
Lâm Tuệ nói: "Vậy con nói xem, trứng gà này con lấy từ đâu ra? Nếu con dám đi trộm trứng gà nhà người ta, mẹ sẽ đánh gãy chân của con!"
Từ xưa tới nay, trước cửa nhà quả phụ thì luôn có nhiều điều sai trái.
Cho dù trong nhà có năm người anh cao lớn, vạm vỡ, nhưng vẫn không ngăn được các loại ánh mắt và lời đồn đại, điều duy nhất bà có thể làm chính là thẳng sống lưng mà làm người.
Cho nên từ nhỏ, Lâm Tuệ đã rất nghiêm khắc với Đông Lâm, thật nhiều lần mẹ bà cũng không chịu được.
Sao bà không đau lòng cho được, nhưng bà không có làm cách nào được!
Đông Lâm không có cha, vốn dĩ đã khó khăn hơn người khác, như cậu mà không cẩn trọng từ lời nói tới việc làm thì sau này sẽ càng thêm khó khăn!
Nhóc Đông Lâm mím môi thật chặt, trong đôi mắt trong veo quật cường nhìn mẹ cậu: "Con không có ăn trộm trứng gà!"
"Đứa con tệ hại này, bình thường mẹ nói con thế nào hả? Nói con không được cầm đồ của người khác, không nghe lời thì thôi, bây giờ còn học nói dối, hôm nay mẹ nhất định phải giáo huấn con tới sửa xong mới thôi!"
Lâm Tuệ nhìn cậu vẫn không chịu nói thật, trong lòng bị "cọ" một cái nhảy dựng lên, lập tức như người mất lý trí.
Bà cầm cái chổi lông gà trên bàn: "Đưa tay ra!"
Tuy tuổi Đông Lâm còn nhỏ, nhưng tính tình rất bướng, cậu bỏ trứng gà vào trong túi, sau đó mím môi vươn tay ra.
Nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn nà của cậu, trong lòng Lâm Tuệ không đành lòng, nhưng nghĩ tới con mình học xấu, bà hung hăng cắn chặt răng, dùng sức đánh xuống.
Nhóc Đông Lâm cắn răng, nước mắt đảo quanh trong mắt, nhưng cậu lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
"Biết sai rồi chứ?" Lâm Tuệ hỏi cậu.
Hốc mắt Đông lâm kìm nén tới đỏ bừng: "Con không có sai! Con không có ăn trộm trứng gà!"
Lâm Tuệ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, càng tức giận hơn, liên tiếp đánh tới ba, bốn lần.
Làn da của đứa nhỏ rất non, đánh vài lần là đã nhanh chóng sưng đỏ lên.
Vương Thu Anh vừa đi vào cửa đã thấy một màn này, ngay lập tức kêu lên như bị róc xương lóc thịt: "Đứa nhỏ chết tiệt này, con đang làm cái gì vậy?"
Người lớn tuổi đều đau lòng cho cháu, Vương Thu Anh cũng không ngoại lệ.
Mặc dù bà yêu thương con gái, nhưng càng yêu thương cháu nhỏ trắng nón ngoan ngoãn của mình hơn.
Trong lòng Lâm Tuệ cũng đau lòng không chịu được, nhưng chuyện nguyên tắc của bà không muốn nhượng bộ: "Mẹ à, việc này mà đừng quản con! Không biết từ chỗ nào, đứa nhỏ này đã trộm hai cái trứng gà, con hỏi nó, nó lại không chịu nói!"
Vương Thu Anh vỗ đùi nói: "Cho nên con nghi ngờ Đông Lâm trộm trứng gà của người khác sao? Con có thể nghi ngờ con trai của mình như vậy sao? Con... Con thật đúng là khiến mẹ tức chết mà!"
"Nó nói láo đó mẹ, vừa rồi nó còn nói hai trứng gà này mẹ cho nó, mẹ à, mẹ nói thật đi, mẹ thật sự cho nó trứng gà này sao?"
Lâm Tuệ không muốn đổ oan cho con trai, nhưng đầu năm nay, giá của trứng gà rất quý, không ai lại không công đưa cho người khác như vậy?
Hai cái trứng gà tự nhiên không phải Vương Thu Anh cho.
Bà cũng không ngờ tới cháu ngoại ngoan ngoãn xưa nay của mình lại nói dối: "Là mẹ cho đó."
"Mẹ!" Lâm Tuệ thật sự bị mẹ làm tức gần chết mà: "Mẹ như vậy không phải là yêu thương nó, mẹ là đang hại nó! Kể chuyện cũ đi, khi còn bé trộm kim thì lớn còn trộm vàng bây giờ không giáo dục nó thật tốt, sau này sẽ giáo dục không được nữa!"
Khuôn mặt nhóc Đông Lâm đỏ bừng, đột nhiên đẩy ngoại cậu ra, khóc lóc đi ra ngoài: "Con không có ăn trộm trứng gà, mẹ là người mẹ xấu, Đông Lâm sẽ không tiếp tục thương mẹ nữa!"
Còn chưa đi ra ngoài, cậu đã bị vướng một cái vào ngưỡng cửa, "bịch" một tiếng ngã chổng vó như chó đớp cứt.
Lòng bàn tay bị trầy da, hai cái trứng trong túi cũng bị đập bể.
Nhóc Đông Lâm nhìn thấy trứng gà bị vỡ, nhịn không được mà "oa" một tiếng khóc lớn: "Trứng gà chị Kiều Kiều cho bị vỡ rồi... hu.. hu hu..."
"Ôi ôi, cháu cưng của bà." Vương Thu Anh đau lòng chạy tới, ôm nhóc mập lên.