Mẹ Trần vừa thấy người đến là người không quen biết, tức giận đến mức duỗi tay cào ở trên mặt anh ta mấy nhát: “Này thì xen vào chuyện của người khác, này thì xen vào chuyện của người khác! Mày nhanh buông tay ra cho tao!”
Trần Xảo Xảo nhân cơ hội này chạy luôn, đến cả con trai cũng không cần nữa.
Lâm Diệu Tổ đang xem náo nhiệt một cách vui vẻ, không nghĩ tới mẹ lại bỏ thằng bé lại mà chạy, sửng sốt một chút mới gấp gáp đuổi theo đi, còn giận dữ đá Trần Xảo Xảo một cái: “Mụ già chết tiệt kia, sao bà dám bỏ chạy một mình?”
Một loạt cảm giác đau đớn truyền đến từ cẳng chân của Trần Xảo Xảo, nhìn thằng con trai kiêu căng trước mắt, đột nhiên trong lòng bốc lên cơn giận dữ, dương tay hung hăng tát thằng bé một cái!
Một cái tát này giáng xuống, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó Lâm Diệu Tổ bạo phát ngay lập tức, tay đấm chân đá bà ta: “Bà đánh tôi? Con mụ chết tiệt nhà bà, về nhà tôi bảo cha đánh chết bà!”
Trần Xảo Xảo nhìn đứa con trai đang tay đấm chân đá chính mình trước mắt, trong lòng tuyệt vọng tới vô cùng, cũng hối hận tới vô cùng, lúc trước nếu mà bà ta đối xử tốt với con gái, không làm chuyện có lỗi với Kiều Chấn Dân, hiện giờ bà ta cũng sẽ không phải sống một cuộc sống như vậy!
Nghĩ đến đây, hoặc là bà ta không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, lại lần nữa dương tay “bốp bốp” mà đánh thằng bé hai cái: “Được luôn, tốt nhất là bảo cha mày đánh chết tao, sau đó để ông ta cưới thêm mẹ kế cho mày, đến lúc đó ngược đãi chết mày!”
Nói xong bà ta cũng không hề để ý tới con trai, xoay người nghênh ngang mà đi.
Trên mặt Lâm Diệu Tổ chứa ba dấu bàn tay, cả người lại lần nữa ngơ ngẩn.
Bên này mẹ Trần thấy con gái đã chạy đi, quay đầu lại lần nữa vung tay đánh nhau với người đàn ông kia, người đàn ông vẫn luôn tránh bà ta, không động thủ với bà ta.
Mắt thấy mặt người đàn ông sắp bị cào nát, lúc này một người phụ nữ đứng ra: “Vị bác gái này, vừa rồi cháu nhìn thấy có người đi báo cảnh sát, lúc này hẳn là cảnh sát đang trên đường đến, bà còn không nhanh chạy đi, chờ bị bắt à?”
Tay mẹ Trần run lên, khuôn mặt ngập vẻ khiếp sợ nói: “Cô gái này, cô nói thật đấy à?”
Vẻ mặt người phụ nữ kia đầy sự sốt ruột thay bà ta: “Đương nhiên là thật rồi, bà còn không chạy nhanh lên!”
Đến cả lời cảm ơn mẹ Trần cũng không kịp nói, quay đầu vắt chân chạy như điên, rất mau đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người thấy không còn trò vui để xem, cũng dần dần tiêu tán.
Người đàn ông dùng khuôn mặt đầy vết cào nói lời cảm ơn với người phụ nữ: “Cảm ơn cô, bà chủ Ngụy!”
Người phụ nữ này không phải ai xa lạ mà chính là Ngụy Xuân Mai, cô ấy xua xua tay nói: “Anh vẫn gọi tôi là Xuân Mai đi, đúng rồi, vừa rồi sao anh lại nhúng tay vào? Anh quen đôi mẹ con kia sao?”
Người đàn ông này cũng không phải ai khác mà chính là Cẩu Thặng của thôn Thất Lý.
Anh ta gật đầu nói: “Người đó là bà vợ đầu tiên của Kiều Lão Ngũ, tuy rằng bọn họ ly hôn đã lâu, nhưng dù sao thì bà ta cũng là mẹ ruột của Tiểu Uyển Nhi, nếu mà bà ta có chuyện gì thì phỏng chừng ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến nhà họ Kiều, cho nên tôi liền……”
Năm đó nếu không phải nhà họ Kiều cho anh ta thuê rẻ đất thì anh ta đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Thì ra là bà ta à, còn may là cậu ra tay!”
Ngụy Xuân Mai không ngờ tới người đàn bà kia lại là mẹ đẻ của Kiều Đông Uyển.
Quả thực là đúng như Cẩu Thặng nói, nếu mà Trần Xảo Xảo chết hẳn thì còn đỡ, nhưng lỡ như tê liệt hoặc là bị thương, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến nhà họ Kiều!
Cẩu Thặng ngại ngùng cười nói: “Chuyện này cũng không tính là gì, nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn chị, nếu không phải vừa rồi chị lên tiếng, phỏng chừng hôm nay tôi giữ không nổi cái mặt này!”
Ngụy Xuân Mai nhìn về phía mặt của anh ta, nhịn không được “phụt” cười: “Rất xin lỗi…… Tôi thật sự nhịn không nổi……”
Cẩu Thặng bị cười đến mức đỏ hết cả tai, xua xua tay nói: “Không sao không sao, chị cười đi.”
Ngụy Xuân Mai nhịn cười nói: “Mặt cậu đổ máu rồi, cửa hàng của tôi có băng dán cầm máu, cậu qua đó làm sạch miệng vết thương chút đi.”
Cẩu Thặng lại xua tay một lần nữa: “Không cần không cần, chút vết thương nhỏ này thì có là gì……”
“Lề ma lề mề làm cái gì? Bảo cậu đi thì cậu đi thôi!” Ngụy Xuân Mai không cho anh ta cơ hội để từ chối, xoay người dẫn đường đi về phía cửa hàng.
Cẩu Thặng nhìn bóng dáng yểu điệu của cô ấy, gãi gãi đầu đi theo.