Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Rút Lui

Chương 123: Rút lui Chương 123: Rút lui

"Kỳ quái, nếu đã có người ở bên ngoài hạ độc thủ với đám người Lưu sư huynh, vì sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có." Sau khi tu sĩ Ác Linh Cốc chạy ra khỏi hang động, không hề gặp phải tập kích như trong dự liệu. Thậm chí ngay cả một bóng ma nào cũng không thấy, khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.

"Hoặc có lẽ đối phương gặp phải tình huống ngoài ý muốn khác, trong khu cấm địa này, không chỉ có lượng lớn tu sĩ, còn có yêu thú hoành hành, gặp phải nguy hiểm cũng là chuyện thường tình mà thôi." Tạm thời không có nguy hiểm, Vu Liễu Phượng lại phong tình nói.

"Diệp sư huynh, chúng ta hiện tại là đi hay ở?" Triệu Dung hỏi.

"Tự nhiên là đi thôi, chúng ta đều đã rời khỏi hang động, tình hình bên trong như thế nào cũng đều không rõ. Nếu lại mạo muội đi vào, ngược lại sẽ bị đệ tử Linh Tiêu Cung chiếm cứ địa lợi phục kích lại chúng ta cũng không chừng." Diệp Hưng Bình sắc mặt khó coi, tức giận nói.

Cảm giác không hiểu rõ chuyện gì xảy ra quả thật không hề dễ chịu, tự nhiên lãng phí hết một đống thời gian và còn tổn thất không ít nhân thủ, làm cho y cảm thấy uất ức không thôi.

"Người này không ngờ lại giảo hoạt như vậy." Lục Tiểu Thiên vừa định hiện thân từ trong bóng tối để tiến vào trong hang động thông báo cho đám người Ngô Nghiên. Không nghĩ tới lại nhìn thấy một bóng đen mơ hồ chớp động, nếu không phải hắn đã tu thành pháp ấn, đối với khí tức pháp lực ba động mẫn cảm hơn tu sĩ bình thường nhiều, sợ rằng đã bị phát hiện rồi.

Lúc này tu sĩ gầy gò Diệp Hưng Bình chính là giống như hắn vậy, đi rồi quay lại ẩn nấp ở trong bụi cỏ phụ cận. Diệp Hưng Bình hai mắt giống như độc xà quét qua quét lại xung quanh,nhưng vẫn chưa phát hiện tung tích của bất cứ ai. Chính vì như vậy, Diệp Hưng Bình mới cảm thấy tình hình có chút quỷ dị, hai đám người y phái ra đều gặp phải tập kích, sự tình sao có thể trùng hợp như vậy. Nếu như không phải là hành vi của tiểu đội tu sĩ khác, thì nhất định là một tu sĩ cực kỳ lợi hại ở phụ cận đánh lén. Nếu như là một tên mà thôi, dám để y chịu thiệt như vậy, nói thế nào cũng phải rút gân lọt da người này, để tiêu mối hận trong lòng y.

Trước đó y cố ý làm ra vẻ rời khỏi cũng chỉ là giả vờ mà thôi, suýt tí nữa đã mắc bẫy của người này rồi. Chắc hẳn tu sĩ khác của Ác Linh Cốc cũng đang ở phụ cận, chỉ đợi người này ra lệnh một tiếng sẽ lập tức vây công tới. Tâm cơ thật lợi hại a. Lục Tiểu Thiên khẽ mắng. Nếu đã như vậy, liền so xem ai nhẫn nại hơn ai. Nếu như đám người Ngô Nghiên không phải hoàn toàn ngu xuẩn, đợi tới sáng mai thế nào cũng sẽ đi ra khỏi hang động. Chỉ là không biết bọn họ có bị tử thương gì không, nếu không tới lúc đó sẽ cho tu sĩ Ác Linh Cốc đẹp mặt. Lục Tiểu Thiên hung tợn nghĩ.

"Thật sự là xúi quẩy."

Diệp Hưng Bình đợi lâu một hồi, không có bất kỳ phát hiện nào, sau khi thất vọng chửi một câu, liền dẫn theo tu sĩ Ác Linh Cốc tạm thời rời đi.

Bất quá dưới tán cây phía xa, Lục Tiểu Thiên biết Diệp Hưng Bình căn bản không có đi xa, một khi hắn phát hiện bốn phía không có tiểu đội tu sĩ khác, có lẽ sẽ nghĩ biện pháp ứng phó, rất có thể sẽ còn quay đầu trở lại.

"Ngô sư tỷ, đám hỗn đản Ác Linh Cốc tựa hồ không có chút động tĩnh nào, bọn chúng có lẽ đã rời đi rồi chăng?" Đám nữ cung thủ Uông Ngưng Mai một mực đề phòng tình hình bên phía tu sĩ Ác Linh Cốc, đối phương tựa hồ sử dụng chướng nhãn pháp nào đó, phía sau một mảng đen như mực. Cho dù sử dùng Linh Mục Thuật cũng không thấy được bao xa. Trong thời gian ngắn thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lâu như vậy đối phương vẫn luôn im ắng, liền khiến họ cảm thấy bất thường.

"Cho dù rời khỏi cũng sẽ không lựa chọn ban đêm như thế này. Lẽ nào họ không sợ ra ngoài gặp phải bầy yêu thú sao?" Chúc Ngộ Xuân sau khi giết chết một con hắc xà, lại thay phiên lui lại. Đầu tiên là không mấy tin tưởng, bất quá kinh nghiệm của gã dù sao cũng nhiều hơn đám Uông Ngưng Mai. Gã dựa sát tai vào vách hang động rồi lập tức ồ lên. "Xác thực một chút động tĩnh cũng không có, lẽ nào bọn họ thật sự rời đi rồi sao, hay là dùng bí thuật nào đó che giấu khí tức? Không lẽ nào, tu sĩ Ác Linh Cốc có hơn mười người, không thể nào một điểm khí tức cũng không có."

"Ta đi lên trước xem xem." Ngô Nghiên cũng giống như những người khác, tâm tình có chút kích động. Lúc này nàng sớm đã hồi phục lại pháp lực, tế ra xích sắc tiểu hoàn rồi đi về phía trước.

"Ngô sư tỷ, đợi một chút." Chu Linh kéo Ngô Nghiên lại, lấy ra một cây tiễn có đầu tiễn to hơn một chút. Một tiễn bắn về nơi tu sĩ Ác Linh Cốc mai phục làm nơi đó nổ tung. Lượng lớn lục sắc lân hoả văng tứ tung, nếu như có người mai phục, nhất định không thể nào ẩn tàng tới giọt nước không lọt.

"Thật không có người, thật sự là kỳ quái, đối phương rõ ràng đã chiếm hết ưu thế, tại sao lại vào lúc này lại lựa chọn rút đi?" Đám Chúc Ngộ Xuân đại hỉ đồng thời nhịn không được vò đầu khó hiểu.

"Mặc kệ bọn chúng, đi ra ngoài trước rồi nói." Đám người Chu Linh trong lòng vui mừng điên cuồng, vì để phòng tránh lần nữa rơi vào trong ám toán của tu sĩ Ác Linh Cốc, cả đám đều cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.

Ngô Nghiên không thôi nhìn thoáng qua cực phẩm linh võng vẫn còn ngăn ở bên trong hang động. Tấm linh võng này nàng hao tốn không ít tâm huyết mới lấy được. Lúc này vì thoát thân, cũng không lo được nhiều như vậy, đợi đám hắc xà đó rút đi, rồi mới thu hồi lại tấm linh võng này.

"Cuối cùng cũng đã ra được!" Cảm thấy được cơn gió mát lạnh từ ngoài trời thổi tới, Chúc Ngộ Xuân nhịn không được quát lớn một tiếng.

"Có người đến!" Ngô Nghiên có thực lực cao nhất, là người đầu tiên phát hiện có một thân ảnh từ trong bụi cỏ nhảy ra.

"A, là Lục sư đệ!" Chu Ngang sắc mặt đầu tiên là giật mình, sau đó mang theo một tia ngạc nhiên nói.

"Trước đó khi tiểu đội gặp khó khăn, nói đi là đi, hiện tại chúng ta đã thoát khốn, ngươi có phải lại cảm thấy lẻ loi một mình quá nguy hiểm, nên muốn về lại tiểu đội, phải không?" Uông Ngưng Mai lạnh giọng mỉa mai nói.

Lục Tiểu Thiên khuôn mặt lập tức trầm xuống.

"Thế nào, bị Uông sư tỷ nói trúng tim đen phải không?" Lãnh Xảo Ngọc và Uông Ngưng Mai xưa nay có giao tình rất tốt, mà nàng lại là một trong những người rất ngưỡng mộ La Tiềm. Trước đó Chúc Ngộ Xuân còn nói Lục Tiểu Thiên đã đánh bại La Tiềm, mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng trong lòng Lãnh Xảo Ngọc lại có có một tia địch ý khó hiểu đối Lục Tiểu Thiên.

"Nếu như không phải ta phục kích hai nhóm tu sĩ của Ác Linh Cốc phái ra thu thập lương thực và cảnh giới, để cho bọn chúng tưởng là bên ngoài còn có tiểu đội tu sĩ khác mai phục, các ngươi nghĩ rằng lúc này sẽ còn có thể có tâm tư đứng ở chỗ này châm chọc khiêu khích ta sao?"

Lục Tiểu Thiên thanh âm lạnh như băng, nếu không phải loại địa hình này đi một mình quá không thuận tiện, cực dễ dàng bị người khác đánh lén, nhất định phải dựa vào thực lực của một tiểu đội, hắn đã sớm quay đầu đi rồi, tội gì phải lưu lại chịu uất ức như này.

"Cái gì, thật sự là ngươi động tay động chân sao?" Chu Linh vẻ mặt kinh ngạc, há hốc mồm nói.

"Ta nói rồi, Lục sư đệ, không, Lục sư huynh nhất định là một người thâm tàng bất lộ. Các ngươi còn không tin, ha ha, ta xem cái miệng ngốc nghếch của ta, sau này phải sửa lại gọi là Lục sư huynh thôi." Chúc Ngộ Xuân mặt mày hớn hở tự vả miệng mình nói.

"Phải hay không cũng không biết được." Lãnh Xảo Ngọc nhỏ giọng nói.

"Uy, Lục sư đệ ngươi muốn đi đâu?" Ngô Nghiên nhìn thấy Lục Tiểu Thiên cất bước rời đi, vội vàng hô lên. Mặc dù nàng không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng nếu không phải đã xảy ra chuyện gì đó, đám người Ác Linh Cốc tuyệt đối sẽ không vô cớ mà rút lui. Nghĩ đến trước đó khi bên trong hang động Lục Tiểu Thiên phản ứng nhanh chóng đối với nguy cơ đang đến gần khiến cho nàng không tài nào suy nghĩ kịp. Hiện tại vừa thoát ra khỏi hiểm cảnh, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lại muốn bỏ đi, nàng nào dám để lặp lại sai lầm đó nữa.
Bình Luận (0)
Comment