Chương 301: Bắt sống
Chương 301: Bắt sống
Thanh niên tóc đỏ vừa nhìn là biết không có ý tốt, hơn nữa thân phận bất minh. Ở nơi địa phương lúc nào cũng có thể có nguy hiểm này, đi chung với bọn họ dĩ nhiên là không có lợi ích nào. Ba người Lục Tiểu Thiên đã quyết định chủ ý liền không hề do dự mà xoay người rời đi.
"Thật là không biết điều." Vốn thanh niên tóc đỏ vô cùng tự tin đối với khí chất của bản thân, thu hồi lại ánh mắt say mê từ trên người Tô Thanh, tức giận nói.
"Thiếu gia, chúng ta có cần đuổi theo không. Tiểu cô nương đó trông cũng không phải là loại dung chi tục phấn, vừa hay bắt về làm ấm giường cho thiếu gia." Trung niên mập mạp bên cạnh ánh mắt loé qua tia quang mang dâm tà.
"Không vội, chúng ta còn có việc trọng yếu hơn. Nếu như bởi vì mấy người này mà làm chậm trễ đại sự, quay về không khỏi bị trách phạt, được không bù mất." Nghe được lời đề nghị của trung niên mập mạp, thanh niên tóc đỏ có chút động tâm. Chỉ là chút lý trí vẫn bảo gã nên lắc đầu, nghĩ tới lão phụ thân tính khí bạo ngược của mình, gã có chút không dám nghĩ tới hậu quả khi thất bại. Tuy rằng thân phận của gã trong gia tộc vô cùng tôn quý, nhưng gã vẫn còn có mấy vị huynh đệ, có uy hiếp rất lớn với thân phận của gã.
"Vưu vật như vậy từ bỏ cũng có chút đáng tiếc, hai huynh đệ Ngũ Cương sở trưởng truy tung, tốc độ lại nhanh, hay là phái hai huynh đệ này đi theo sau trước. Nhị thiếu gia dẫn theo chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ mà gia chủ giao phú. Như vậy, việc công việc tư cũng không hề bị trì hoãn. Với bản lĩnh của thiếu gia người, lại cộng thêm đám thủ hạ chúng ta, ít đi hai người có lẽ cũng không sao, thiếu gia người cảm thấy sao?" Trung niên mập mạp ánh mắt xảo trá loé lên, có mấy phần phong phạm cẩu đầu quân sư.
"Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, vậy cứ làm vậy đi." Thanh niên tóc đỏ trong lòng do dự một lúc, liền đồng ý đề nghị của trung niên mập mạp.
"Nhị thiếu gia, đối phương có ba người, tu vi cũng không yếu. Lúc này một vùng Huyền Diệp thành thế cục khẩn tương, ba người này vẫn còn dám đi lung tung, hiển nhiên không phải là hạng người dễ trêu vào. Huynh đệ hai người chúng ta chưa chắc có thể ứng phó nổi. Hay là nhị thiếu gia lại phái thêm một hai người đi cùng giúp đỡ." Ngũ Cương vẻ mặt đen gầy có chút khó coi nói. Đồng thời ánh mắt bất thiện âm thầm quét về phía trung niên mập mạp, chỉ là lúc này đã bị trung niên mập mạp đưa vào thế, hai huynh đệ cũng không có biện pháp nào.
"Cũng không phải kêu hai huynh đệ các ngươi xông lên trực tiếp chém giết với người ta, chỉ cần theo dõi đối phương là được, hoàn thành chuyện này cũng là một công lao lớn, sau khi quay về không thiếu lợi ích cho các ngươi." Thanh niên tóc đỏ không kiên nhãn khoát tay chặn lại, dẫn theo trung niên mập mạp và những người còn lại trực tiếp rời đi.
Ngũ Cương, Ngũ Thanh hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo về phía phương hướng ba người Lục Tiểu Thiên rời đi.
"Kỳ quái, vì sao người cũng không thấy đâu nữa, vừa rồi rõ ràng còn có thể cảm giác được khí tức của đối phương." Một đường đuổi theo hơn trăm dặm, vẫn luôn đi theo phía sau đối phương. Đối phương tựa như cũng không hề phát giác, hai huynh đệ vừa mới yên tâm. Nhưng khi hai huynh đệ cảm thấy mấy người này bất quá cũng chỉ có vậy, thì trước mặt đột nhiên lại mất đi tung tích của đối phương.
"Ở bên đó, bên đó có chiến đấu, có lẽ là chém giết với yêu thú." Sau khi tìm kiếm một hồi, đột nhiên cảm nhận được phía xa trong khu rừng rậm, hai cỗ pháp lực to lớn xung kích nhau, bên trong đan xen kiếm khí sắc bén, còn có tiếng kêu thảm của yêu thú, hiển nhiên là trận chém giết vừa bạo phát đã sắp kết thúc rồi.
Ngũ Cương và Ngũ Thanh sắc mặt vui mừng, tuy rằng trong lòng không nguyện ý, nhưng hai người cũng hiểu rõ tính cách của nhị thiếu gia thanh niên tóc đỏ, nếu thật sự để tiểu mỹ nhân trước mắt chạy thoát, sợ rằng quay về sẽ phải chịu không ít khổ sở.
Hai người ở xa từ từ tiếp cận tới, nhìn thấy nơi đó quả nhiên là bạo phát qua một trận chiến đấu nho nhỏ. Ngoài dự liệ của hai người chính là vốn nên có ba người, nhưng lúc này lại chỉ có một mình Tô Thanh hoàn chỉnh ung dung đứng đó, khoé miệng mang theo tia cười trào phúng nhìn hai huynh đệ họ.
"Không tốt, là bẫy!" Ngũ Cương và Ngũ Thanh hai huynh đệ sau khi nhìn thấy một màn trước mắt liền nhanh chóng phản ứng lại. Hai người khác vì sao không thấy nữa, thì ra đối phương sớm đã phát hiện được hai huynh đệ bọn họ đi theo phía sau, thẳng tới bây giờ mới bố trí cạm bẫy. Hiển nhiên là đợi sau khi bọn họ chia cách với đội ngũ của thanh niên tóc đỏ mới hạ xuất thủ, tâm cơ thật là lợi hại.
Đối phương có ba người, hơn nữa có chuẩn bị trước. Trong lòng hai huynh đệ Ngũ Cương kêu lộp bộp, nhanh chóng ngự kiếm bay lên, muốn dùng tốc độ nhanh chóng đào tẩu, tránh khỏi cạm bẫy của đối phương.
"Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi!" La Tiềm mấy năm nay tuy rằng trải qua không ít chuyện, tâm trí cũng thành thục rất nhiều. Nhưng trên thực tế trong xương cốt vẫn còn một chút ngạo kiếm, chỉ là phần ngạo khí này lúc đối mặt với Lục Tiểu Thiên đã bị ma diệt đi rồi. Bình thường cũng không cố ý hiển lộ ra, nhưng điều này không có nghĩa tuỳ tiện một hai tên tiểu nhân có thể khinh thường y. Trước đó bị tên trung niên mập mạp kia chống đối vài ba câu, trong lòng sớm đã vô cùng tức giận, tự nhiên là xem hai huynh đệ Ngũ Cương và Ngũ Thanh là đối tượng để phát tiết. Lôi thương trong tay từ trên cao chỉ xuống, hung hăng nện về phía hai huynh đệ này. Lôi thương huyễn hoá ra hai bóng thương ảnh to lớn.
Thương ảnh đan xen với lực lượng lôi điện, hai huynh đệ Ngũ Cương kinh hãi, vội vàng vung kiếm chống đỡ. Nhưng một kích tức giận của La Tiềm há có phải tầm thường, một cỗ đại lực không thể nào cản phá vọt tới. Huyết khí hai huynh đệ Ngũ Cương nhộn nhào một trận, thân thể bay ngược rớt về phía sau.
"Chúng ta không phải là đối thủ, lui!" Huynh đệ hai người vừa kinh vừa sợ, bọn họ đã ở lâu trong Huyền Diệp thành, đối với cao thủ trẻ tuổi hay là tán tu thường xuyên ra vào Huyền Diệp thành đều là nghe nhiều mà quen tai. Mắt thấy ba người này lạ mặt như vậy, lại chưa từng nghe nói qua, còn tưởng rằng chỉ là tán tu bình thường. Không nghĩ tới lại có thủ đoạn kinh người như vậy, trong đó còn có một tu sĩ Lôi hệ lợi hại. Sớm biết vậy thà để nhị thiếu gia trách phạt, còn hơn là đi theo dõi những người này.
Ý thức được La Tiềm không phải là người hai huynh đệ họ có thể đụng vào, hai người kinh nghiệm đối địch cũng coi như phong phú, lập tức lựa chọn đột phá ở một chỗ khác. Khí tức của La Tiềm và Tô Thanh gần như tương đương, vẻ mặt không thèm để ý thủ ở chỗ của mình, hiển nhiên cũng không phải là người mà hai huynh đệ họ có thể dễ dàng đối phó. Trong ba người, chỉ có Lục Tiểu Thiên là khí tức không rõ, mơ hồ cảm giác dường như thấp hơn hai người La Tiềm và Tô Thanh một chút. Vì thế không suy nghĩ nhiều, liền nhắm ngay vị trí của Lục Tiểu Thiên mà xông qua.
Nào ngờ giữa không trung đột nhiên nện xuống một cái hàn băng đại ấn, khí tức bức người, khiến cho hai người vốn đang lao về phía Lục Tiểu Thiên không kịp đề phòng, suýt tí nữa trực tiếp bị nện rớt xuống đất. Cũng may hàn băng đại ấn này tuy rằng lợi hại, nhưng hợp lực hai huynh đệ họ cũng còn có thể đối phó được. Hai người cắn chặt răng, muốn liên thủ kích phát hàn băng đại ấn, nhưng lúc này lại có một thanh hắc sắc phi kiếm như điện xẹt đâm tới, ép cho Ngũ Thanh không thể không toàn lực ứng phó, còn Ngũ Cương thì lại phải đau khổ chống đỡ công kích của hàn băng đại ấn, cảm nhận được cỗ kỳ hàn ập phả mặt tới, sắc mặt lập tức tái xanh. Lúc này hai người họ mới phát hiện tên thanh niên trông rất là bình thường này, thủ đoạn cũng không hề kém cạnh với hai người kia.
Hai huynh đệ liên thủ cũng vẫn không phải là đối thủ. Lại quay đầu nhìn lại, hai người La Tiềm và Tô Thanh đã vây lấy, với Lục Tiểu Thiên hình thành thế tam giác, gắt gao vây lấy hai huynh đệ họ vào giữa. Hai huynh đệ sắc mặt hôi bại, chí ít với thực lực hai người họ, đối phó với một ai trong ba người cũng đều khó khăn, càng đừng nói là ba người liên thủ, nếu như không có cứu viện, cơ hồ nhất định phải chết.