Chương 552: Bối cảnh kinh người
Chương 552: Bối cảnh kinh người
"À, cũng không phải là bí mật gì, chúng ta cũng là sau khi lên đảo mới biết được thôi. Nghe nói hồn đăng cháu ruột Xích Cảnh Bách của Xích Hà lão tổ đã bị tắt rồi. Chính là sau khi ra khỏi Tử Đồng Tông liền vẫn lạc. Tên Xích Cảnh Bách này lại là ngoại tôn của đại trưởng lão của Xích Đồng Tông, hai đại thế lực tự nhiên đồng khí tương liên. Nguyên Anh đại tu sĩ bị kinh động, không chỉ là Lạc Hà Đảo, mà tất cả các hòn đảo trong phương viên mấy ngàn dặm, tu sĩ đi ngang qua, đều sẽ trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Ai ý đồ chống cự, chỉ là tự rước lấy nhục, cũng không biết là kẻ nào đã giết chết Xích Cảnh Bách, chúng ta cũng coi như bị tai bay vạ gió, thật là xui xẻo con mẹ nó."
"Cái gì? Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thiên tài của toàn bộ Lam Ma Hải Vực, danh xưng đệ nhất nhân dưới Kim Đan kỳ Xích Cảnh Bách không ngờ lại chết rồi? Lẽ nào người hạ thủ là tu sĩ Kim Đan kỳ sao? Tu sĩ Thanh Đăng Tự và một số người khác mới lên đảo sau khi nghe được sắc mặt liền kinh hãi nói.
"Có lẽ là tu sĩ Kim Đan kỳ thôi, nếu không ai lại có bản sự giết chết được Xích Cảnh Bách. Bình thường mấy chục tên hảo thủ Trúc Cơ kỳ cũng không làm gì được Xích Cảnh Bách. Dựa vào một thân pháp khí phòng ngự của y, muốn đả thương y rất khó, càng huống chi là đánh cho người này tới hình thần câu diệt." Trung niên tu sĩ kia thở dài nói. "Vận mệnh của người này thật là đúng là khó nói rõ, Xích Cảnh Bách mới chỉ có bốn mươi tuổi, là đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, người thường khó có thể nhìn thấy bóng lưng của y. Với tư chất của y, còn có gia thế, trong hai năm tới bước vào Kim Đan đại đạo đã là việc ván đã đóng thuyền, không nghĩ tới lại vẫn lạc, thật là đáng tiếc."
Mọi người nghe được ai cũng lắc đầu thở dài đáng tiếc, phần lớn mọi người đều có dạng suy nghĩ như vậy, cảm thán Xích Cảnh Bách gia thế tốt, thiên tư lại tốt, là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có hy vọng tấn giai thành Kim Đan kỳ nhất trong tương lai của Lam Ma Hải Vực. Với tư nguyên của gia tộc y, còn có thiên phú tu luyện của bản thân y, hoàn toàn có thể vòng hai trăm năm tới xung kích tới Nguyên Anh Kỳ. Thậm chí còn không cần phải lâu như vậy, có khả năng sẽ trở thành một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Lam Ma Hải Vực. Loại người này không ngờ lại chết yểu giữa chừng. Lại nghĩ tới bản thân mình, đa phần mọi người đều phải đau đầu phiền não chỉ vì một viên Ngưng Kim đan, thật là người so với người tức chết người.
"Haizz, Trời cao đố kỵ anh tài." Mọi người đều lắc đầu thở dài.
Lục Tiểu Thiên trà trộn ở trong đám người, nghe người này một câu, người kia một câu, cũng coi như là hiểu rõ đầu đuôi chân tướng của sự việc. Lúc này trong lòng hắn cũng ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới kẻ đánh tới bất phân thắng bại với mình, cuối cùng còn vận dụng Đế Khôn mới có thể giết chết người này, lại là cháu ruột của lão quái vật Nguyên Anh kỳ.
Chỉ là lúc này hồi tưởng lại cũng có chút ngậm ngùi, bối cảnh của tên Xích Cảnh Bách này không ngờ lại đáng sợ như vậy. Gia gia Xích Hà của y là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Trụy Ma Cốc. Ngoại công cũng là tuyệt đỉnh cường giả Nguyên Anh trung kỳ. Tuy rằng phụ thân y sớm đã vẫn lạc, nhưng mẫu thân cũng là Nguyên Anh trung kỳ. Một nhà ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn có một người là Nguyên Anh hậu kỳ, loại nhân vật mà khẽ dậm chân một cái cũng có thể khiến Lam Ma Hải Vực chấn động không thôi.
So sánh với Xích Cảnh Bách, Lục Tiểu Thiên bất quá chỉ một tu sĩ có được một con thất giai chiến sủng, đối mặt với thế lực sau lưng y, đố phương chỉ cần nhỏ một cọng lông chân cũng đã thô to hơn hắn. Cũng may Lục Tiểu Thiên đã không để cho đối phương kiểm tra được trên người hắn có Đế Khôn, nếu không hắn vừa khéo từ vùng hải vực đó qua đây, nhất định sẽ không thể nào rửa sạch được hiềm nghi trên người.
Với thủ đoạn thông thiên của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, muốn tìm được một số dấu vết để lại trên vùng hải vực đã phát sinh đại chiến kia, cũng không phải không có khả năng. Ngay cả thủ đoạn của Kim Đan kỳ đã vượt xa tưởng tượng của hắn, càng huống chi là Nguyên Anh kỳ lão tổ chênh lệch như trời và đất với hắn.
Chỉ cần có một tia hoài nghi trên người hắn, trừ phi hắn lại thông qua truyền tống trận nào đó chạy trở về Vọng Nguyệt tu tiên giới, nếu không với sự rộng lớn của Lam Ma Hải Vực, phỏng chừng cũng không có chỗ cho hắn dung thân.
May mắn trong cơ thể hắn có kết giới, đưa toàn bộ những linh vật đoạt được vào bên trong đó, kiểm tra túi trữ vật của hắn căn bản không tra ra được cái gì. Còn Đế Khôn thì có tiểu Hỏa Nha vô tình che lấp, cũng không có ai cảm thấy hứng thú với một tên tu sĩ nghèo nàn như hắn. Dù sao cái còn lại chỉ là túi linh thú, lại không phải túi trữ vật, hai thứ trước cũng không có gì đáng giá, không ai lại nghĩ tới trong tay một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ nghèo nàn này lại có một con chiến sủng cấp Kim Đan kỳ.
Mà ngoài ra lại còn có mấy nhóm khác hơn chục tán tu lên đảo, tu sĩ Tử Đồng Tông nhân thủ trông qua cũng có chút không đủ, thật sự là quá may mắn. Dù cho tố chất tâm lý của Lục Tiểu Thiên đủ mạnh, nhưng loại trải nghiệm không phải là chiến đấu, nhưng lại giống như đi lại trên bờ vực sinh tử như thế này quả thật là khảo nghiệm nội tâm của một người. Nếu như có hơi chút mất bình tĩnh, phỏng chừng sẽ bị người khác nhìn ra được chỗ kỳ quặc. Đương nhiên, ngoại trừ mấy phần vận khí ra, tiểu Hỏa Nha cũng có công lao không nhỏ. Không có con tiểu Hỏa Nha trông không được mắt, vô dụng này làm gián đoạn không khí, cũng như nhân thủ đối phương không đủ, cái túi linh thú còn lại trên người hắn khẳng định cũng không tránh khỏi bị kiểm tra.
Chiến lực của tên gia hỏa tiểu Hỏa Nha này tuy rằng cơ hồ như không có, nhưng cũng coi như là phúc tinh của hắn. Đây đã là lần thứ hai nó giúp hắn thoát chết, Lục Tiểu Thiên thở phào một hơi, cẩn thận đi lại trong đám người. Cũng may tu sĩ Tử Đồng Tông chỉ kiểm tra nghiêm ngặt khi lên đảo, sau khi lên được đảo rồi thì cũng không còn như vậy nữa. Suy nghĩ một chút cũng rất bình thường, việc Xích Cảnh Bách bỗng nhiên vẫn lạc, Tử Đồng Tông muốn triệu tập nhân thủ, tiến hành lục soát tất cả các hòn đảo trong phương viên mấy trăm, thậm chí hơn ngàn dặm, Tử Đồng Tông lại không phải là một siêu cấp đại tông môn, trong lúc vội vàng khó tránh khỏi việc nhân thủ không đủ. Lại nói người tới lui đa phần cũng là tu sĩ của một số môn phái khác, kiểm tra một lần thì còn được, liên tục kiểm tra đi kiểm tra lại khó tránh khỏi sẽ bị tu sĩ môn phái khác oán hận. Nếu không phải đại tu sĩ của Trụ Ma Cốc là Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù là Nguyên Anh trung kỳ, cũng tuyệt đối không ai nể mặt mũi.
Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã là tồn tại đỉnh tiêm trong toàn bộ Lam Ma Hải Vực này rồi, những môn phái có thực lực thì hoặc ít hoặc nhiều cũng có một hai Nguyên Anh trung kỳ lão tổ.
Lục Tiểu Thiên hành tẩu trong đám người, vừa đi vừa suy nghĩ, hắn quyết định tạm thởi ở lại Lạc Hà Đảo này. Lạc Hà Đảo là địa bàn của Tử Đồng Tông, tuy rằng Lục Tiểu Thiên không quá tán đồng cái cách nói gì mà nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, nhưng hắn trước khi lên Lạc Hà Đảo đã bị kiểm tra qua một lần.
Nếu như hai ngày sau lại rời đi, giữa đường đi qua những hòn đảo khác, vẫn có khả năng gặp phải tu sĩ Tử Đồng Tông khác, thậm chí người mà Trụy Ma Cốc phái đến kiểm tra. Hôm nay dựa vào vận khí may mắn nên Đế Khôn mới không bị phát hiện, sau này lại gặp phải tiểu đội điều tra khác, vận khí lại chưa chắc sẽ tốt như vậy nữa.
Với thực lực của hắn ,một khi bị hoài nghi, phỏng chừng vị Nguyên Anh lão tổ đang mang nổi đau mất cháu kia sẽ ôm suy nghĩ thà giết lầm hơn bỏ xót. Dù sao đối với Nguyên Anh lão tổ một tên tán tu không hề có bối cảnh gì, giết thì cứ giết thôi, ngay cả kêu oan với ai cũng không thể.
Ngược lại, nếu như tiếp tục lưu lại ở Lạc Hà Đảo, nhân thủ Tử Đồng Tông thiếu thốn như vậy, nơi này đã kiểm tra qua một lần, lại cộng thêm có người liên tục lên đảo, nhất thời cũng không thể nào để tâm tới những người đã lên đảo, đợi sau khi đợt phong ba này qua đi rồi mới rời khỏi, thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Đã quyết định được chủ ý, Lục Tiểu Thiên và mấy tên tu sĩ cũng nghèo nàn như hắn hợp lại cùng nhau thuê một căn tiểu viện tương đối cũ nát, mỗi người tự ở trong gian phòng của mình, rất ít khi ra ngoài. Ngẫu nhiên Lục Tiểu Thiên cũng sẽ ra ngoài nghe ngóng một số tin tức, ban đêm thì ở lại trong phòng thôi diễn trận pháp, thỉnh thoảng cùng sẽ lấy hai khối đá màu xám chưa thể tìm hiểu rõ kia ra nghiên cứu.