"Hủy hoại thanh danh của ngươi?" Ta đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, hỏi ngược lại: "Ngươi đang nói đến chuyện trước kia trong khuê phòng, ngươi sao chép tranh của ta, lại gom góp thơ của mấy vị cô nương khác rồi lấy được cái danh là đệ nhất tài nữ kinh thành à?"
Kiếp trước, ta niệm tình, biết thể diện quan trọng với một cô nương chưa xuất giá đến nhường nào nên không vạch trần chuyện này. Nhưng kiếp này ta lại không cần phải giữ thể diện cho nàng ta, mấy hôm trước, tại hội thơ của phu nhân Ngự Sử, ta đã lấy ra bức tranh từng vẽ trong khuê thục.
Trên bức tranh đã ố vàng có đề mấy bài thơ. Rất nhanh đã có người phát hiện, bức tranh này và thậm chí cả câu chữ trong thơ đều rất giống với những gì Lý Thu Oánh đã làm trong một hội thơ khác trước đó.
Lúc đó, nàng chỉ nói là làm khi còn nhỏ khiến người khác không thể tranh cãi hay nghi ngờ. Chắc nàng cũng không ngờ, ta lại giữ bức tranh thật sự đã vẽ khi còn nhỏ.
Cái gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành, chẳng qua chỉ là một trò cười trong thiên hạ.
Ngay cả khi cách lớp mạng che mặt, ta cũng có thể thấy sắc mặt Lý Thu Oánh lúc đỏ lúc trắng.
Ta nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói: "Trước đó ta đã nói với ngươi, nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi."
Đôi mắt nàng đỏ ngầu nhìn ta: "Vậy ta cũng sẽ công khai chuyện ngươi giết người, dù sao hiện tại Lý gia gặp chuyện ta cũng không sống nổi, chi bằng kéo ngươi cùng chết."
Quả nhiên có tiến bộ, đã biết uy hiếp người khác rồi. Ta cười khẽ, nâng cao giọng nói:
"Lý tiểu thư, vì sao ngươi lại đi sao chép thơ của người khác? Ngươi là tài nữ, chuyện này không nên đâu."
Không ít người trong trà lâu nghe thấy tiếng liền nhìn sang. Lý Thu Oánh gần như là chạy trốn. Nàng hoảng hốt chạy xuống lầu, còn đụng phải xe lừa.
Ta nhìn cảnh này, không nhịn được cười thành tiếng. Ngồi trên xe ngựa trở về phủ, ta vẫn chưa ngừng cười.
Tiểu Hồng không nhịn được nói: "Tiểu thư, không phải ngài nói muốn làm một nữ tử tàn nhẫn độc ác sao? Nữ tử tàn nhẫn độc ác sẽ không cười như vậy đâu?"
Sẽ không.
Trừ khi không nhịn được.
8.
Nhưng sau khi về phủ, ta lại không cười nổi nữa. Bởi vì người của Thẩm gia đã đến.
Kiếp này ta vẫn không tránh khỏi. Bọn họ gấp gáp tìm nữ tử thích hợp gả cho Thẩm Dung Cảnh, vẫn là dò la đến chỗ ta. Nhưng phụ thân ta lấy cớ ta phải hầu hạ tổ mẫu, thay tổ mẫu quản lý việc trong nhà để từ chối.
Ông trầm mặt cảnh cáo ta:
"Tính tình của ngươi lại ương ngạnh như vậy, gả vào phủ Thái phó chỉ rước lấy nhiều chuyện, liên lụy đến gia tộc."
Cái tâm tư của ông ta, ai mà không nhìn ra, chẳng phải là muốn Lý Thu Oánh gả cho Thẩm Dung Cảnh sao? Chuyện này ta lười nhúng tay, xoay người đi vào trong viện. Nhưng ta vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông ta.
Buổi tối, nha hoàn trong bếp bưng đến canh an thần, ánh mắt có vẻ kỳ lạ. Mãi đến khi thấy ta uống xong đặt chén xuống, nàng ta mới thu lại ánh mắt dò xét.
Chẳng mấy chốc, một gã nam nhân hôi hám xốc chăn của ta lên, nhưng chỉ thấy được mấy cái gối. Gã nam nhân vừa quay đầu lại, ta đã nện một bình hoa vào đầu hắn khiến hắn ngất xỉu.
Tiểu Hồng nghe thấy động tĩnh, cầm nến xông vào phòng ta, thấy một gã nam nhân với cái đầu đầy máu nằm bò dưới đất, liền thất thanh kêu lên.
Chẳng mấy chốc, một đám người cầm đuốc xông vào sân viện của ta. Vừa thấy phụ thân, ta lập tức giả vờ sợ hãi mà khóc lóc.
"Phụ thân, may mà con đã đánh ngất tên trộm, nếu không thì thanh danh trong sạch cũng khó mà giữ được..."
Sắc mặt phụ thân ta khó coi vô cùng: "Ngươi... ngươi không sao là tốt rồi."
"Đa tạ phụ thân quan tâm, con không sao, uống thêm bát canh an thần là có thể ngủ ngon rồi."
Sắc mặt phụ thân ta nhất thời ngẩn ra.
Ta hạ giọng, dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy mà nói: "Phụ thân giao việc ghi chép mua sắm trong bếp cho con, không ít người trong bếp phải dựa vào con mới kiếm được chút cháo, ngài ngu ngốc đến mức nào mới để người ta động tay vào đồ ăn của con chứ."
Trong viện vang lên tiếng tiểu nhị bẩm báo.
"Lão gia, tối nay lão phu nhân uống canh an thần rồi ngủ, nhưng trong mộng lại đột nhiên sùi bọt mép, hiện tại người trong viện đã đi mời đại phu rồi."
Phụ thân ta nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng chạy đến viện của tổ mẫu. Đèn đuốc sáng trưng suốt một đêm, cuối cùng cũng cứu được mạng của tổ mẫu.
Phụ thân ta hoàn hồn, vừa bước vào tiền viện đã thấy hai thi thể đẫm máu bày la liệt trong viện. Ông ta ngẩn người một lát, hoảng sợ lùi về góc tường, vịn tường nôn thốc nôn tháo. Người làm nhanh chóng dùng vải trắng che thi thể lại.
Ta hành lễ với phụ thân.
"Đêm qua nữ nhi tìm thấy lọ thuốc trong phòng Tú Nhi, nha đầu này thế mà lại nảy sinh ý định hại chủ.”
"Đêm qua tra khảo xong, lại nói là do phụ thân sai khiến, đúng là nói bậy nói bạ, phụ thân luôn hiếu thuận, sao có thể hại tổ mẫu chứ?
"Cho nên nữ nhi đã đánh chết ả ta cùng với tên trộm, nói với bên ngoài là bắt được ả ta thông gian với kẻ trộm.”
"Phụ thân, nữ nhi làm như vậy có được không?"
Sắc mặt ông ta xanh mét rồi lại trắng bệch, hồi lâu sau mới nặn ra một câu.
"Tốt... tốt... con có bản lĩnh..."
Người làm bẩm báo, xe ngựa của Trường công chúa đã đợi ở ngoài cửa.
"Đương nhiên là có chút bản lĩnh, nếu không Trường công chúa sẽ không vừa từ phương Nam hồi kinh cùng Tướng gia, đã vội muốn gặp con." Ta nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của phụ thân, cười nói: "Trường công chúa còn nói muốn tự mình chọn hôn phu cho con, đừng nói là nhà Thái phó, bây giờ con muốn gả vào Hoàng gia cũng không khó."