Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Chương 7

9.

Những lời này đều là ta dùng để hù dọa phụ thân.

Trường công chúa sốt ruột muốn gặp ta như vậy, chỉ vì trước đó khi rảnh rỗi đã nghe ta kể chuyện về những cuốn tiểu thuyết do ta tự bịa ra. Ta đem những chuyện kiếp trước cùng kiếp này của mình đều biên vào, nàng nghe đến ngây ngẩn.

Nàng và Tướng gia mới vừa từ phía Nam trở về đã vội phái người đến đón ta.

Có lẽ là nghiệt duyên hai đời, kiếp này nếu ta không gả cho Thẩm Dung Cảnh, nhất định phụ thân ta sẽ chọn cho ta một mối hôn sự cực kỳ tồi tệ, hủy hoại cả đời ta.

Nữ tử chính là như vậy, chịu sự ràng buộc của lễ pháp, bản thân luôn không thể tự làm chủ. Để mặc người khác chọn tới chọn lui, không bằng tự mình làm chủ một lần.

Nói ra cũng thật khéo, trưởng công chúa bỗng dưng hỏi đến chuyện hôn sự của ta.

"Nghe nói Vĩnh Ninh huyện chúa để mắt đến ngươi, muốn ngươi gả vào làm con dâu."

"Thần nữ không muốn nhảy vào hố lửa đó."

"Thẩm gia gia thế tốt, Thẩm Dung Cảnh cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nếu ngươi lo lắng về Lý tiểu thư kia, Vĩnh Ninh có chút thủ đoạn, nàng ta không vào được cửa đâu."

"Điện hạ còn nhớ trong tiểu thuyết của thần nữ có kể về biểu muội của Mạnh thị tư thông với phu quân rồi sau đó gả đi, sinh được con gái không? Nếu ngài gặp vị tiểu thư Lý gia kia, hẳn sẽ phát hiện mặt mày ta và nàng rất giống nhau."

Trong nhất thời, trưởng công chúa bị chấn động đến mức không nói nên lời.

"Những chuyện này đều là thật?"

"Tất nhiên là thật, chuyện ly kỳ đến vậy, thần nữ cũng không dám tùy tiện bịa đặt."

"Vậy phụ thân ngươi cũng luôn tìm cách hãm hại ngươi?"

Ta che mắt, nhỏ giọng nói.

"Phụ thân thần nữ vì con gái riêng của mình mà lót đường, chuyện gì cũng làm được, tối qua còn hạ thuốc mê vào trong canh của thần nữ, tìm nam tử xa lạ vào phòng muốn hủy hoại sự trong sạch của thần nữ, nếu không phải nha hoàn động thủ hoảng loạn bưng nhầm canh, hôm nay thần nữ đã không có mặt ở đây rồi."

"Ngươi nói... đều là thật... Ngươi lại chịu nhiều ấm ức như vậy..."

"Chuyện này cho dù nói ra cũng không ai tin, điện hạ cứ coi như là đọc tiểu thuyết đi."

Ma ma đứng phía sau tiếp lời.

"Lời của Tống tiểu thư hẳn là sự thật, hôm nay nô tỳ đi đón Tống tiểu thư, nghe nói Tống phủ bàn tán chuyện tối qua trong phủ xảy ra chuyện lớn, lão thái thái Tống gia phát bệnh, trong phủ còn đánh chết một nha hoàn và tên trộm tư thông với nàng ta."

Ta run rẩy không ngừng. Ánh mắt trưởng công chúa nhìn ta lập tức trở nên thương cảm.

"Ngươi muốn bản cung giúp gì không?"

Ta lắc đầu: "Thần nữ chỉ mong có thể sớm ngày xuất giá, cho dù chỉ là gả vào một nhà bình thường..."

Trưởng công chúa ngắt lời ta: "Nhà bình thường cũng không bảo vệ được ngươi, chỉ cần ngươi muốn, mấy vị Hoàng đệ của bản cung, ngươi đều có thể gả."

Ta che giấu vẻ vui mừng trong mắt, hoảng sợ mở miệng.

"Vậy... Tam hoàng tử..."

Vẻ mặt trưởng công chúa sững sờ: "Ngươi nói là Tam đệ?"

Ai cũng biết, mẫu thân của Tam hoàng tử Tạ Vô Trạch là một vũ cơ, tuy hắn xuất thân hoàng gia nhưng lại không có bất kỳ bối cảnh nào. Nhưng may mắn thay, hắn thường xuyên chinh chiến sa trường, có thể tự mình tìm kiếm công danh.

Thứ ta để ý, tất nhiên không phải là điểm này của hắn. Mà là ta biết, không lâu sau đó, hắn sẽ chết trận. Ta không buông bỏ được chuyện cũ trong hồng trần để mà xuất gia, muốn thoát khỏi Tống gia, cuối cùng vẫn phải gả đi.

Đã như vậy, chi bằng sớm thủ tiết một chút.

Tạ Vô Trạch cưới ta, sau khi hắn chết, ta còn có thể giúp hắn chống đỡ hậu viện, quản lý chuyện nhà, hắn cũng không thiệt thòi.

Mặt ta không đổi sắc mở miệng: "Lần trước gặp mặt, thần nữ đối với... Tam hoàng tử là một lòng say mê..."

Trưởng công chúa suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi nói là lần đi săn mùa xuân đi ngang qua quân doanh, gặp hắn chém đầu tên đào ngũ sao?"

Nghĩ kỹ lại, kiếp này hình như cũng chỉ gặp Tạ Vô Trạch có một lần. Ta chỉ có thể gật đầu. Biểu cảm của trưởng công chúa nhìn ta có chút quái lạ.

"Lần đó không ít quý nữ đều bị dọa đến mất hồn, bản cung còn tưởng Tam đệ đời này không lấy được vợ."

Kiếp trước quả thật là như vậy.

10

Có trưởng công chúa làm chủ, hôn sự của ta và Tạ Vô Trạch coi như được định ra.

Phụ thân ta cười nhạo ta tự tìm đường chết, "Tạ Vô Trạch là hạng người gì chứ, Bệ hạ ném hắn đến biên cương, chẳng qua là muốn hắn tự sinh tự diệt mà thôi. Không lẽ ngươi thật sự cho rằng mình tìm được chỗ dựa rồi? Từ nhỏ hắn đã thích giết chóc, đến cả ma ma nuôi hắn từ bé hắn cũng dám giết. Để xem ngươi cùng những mưu mô của ngươi sẽ chết trong tay hắn khi nào."

"Nữ nhi có chết trong tay hắn hay không thì không biết, nhưng ta biết, ta nhất định sẽ chết sau phụ thân." Ta lấy từ trên bàn một quyển sổ ghi danh sách của hồi môn đưa cho phụ thân ta, "Con đã sao chép một bản gồm của hồi môn của mẫu thân khi gả vào Tống phủ, sính lễ của con phụ thân cứ chuẩn bị theo như vậy là được."

Phụ thân ta lật xem quyển sổ dày cộp, tay còn run rẩy: "Tống gia lấy đâu ra tiền mà chuẩn bị cho ngươi những thứ này... Ngươi muốn bức tử ta sao..."

"Nếu tính cả sính lễ phụ thân chuẩn bị cho Lý Thu Oánh và những điền sản, phòng ốc đã mua trong những năm qua, có lẽ có thể gom được tám phần." Ta nhếch môi cười, "Phụ thân à, phu quân tương lai của con tính tình tàn bạo, nếu hắn biết phụ thân chuẩn bị nhiều sính lễ cho con gái riêng như vậy, không biết hắn có giết người không nữa."

Rốt cuộc phụ thân ta vẫn luyến tiếc người trong lòng vì ôgn mà hạ sinh nữ nhi, cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Năm phần."

Năm phần, gần như moi sạch cả Tống phủ.

Ta gật đầu hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment