Sống lại một đời, nhiều chuyện đã đổi khác. Nhưng Lý Thu Oánh vẫn như kiếp trước, mấy bà tử vây quanh ngoài viện của nàng ta đều mắng nàng ta không biết an phận, con gái của tội thần còn muốn trèo lên giường làm một ngoại thất.
Nhưng lần này, ngoài viện của Lý Thu Oánh lại có thêm không ít người canh giữ. Chuyện này rất nhanh đã bị đè xuống.
Chớp mắt đã đến ngày dự tiệc mùa thu của phủ Thượng thư, tính toán thời gian, Tạ Vô Trạch cũng nên hồi kinh rồi. Chờ hắn hồi kinh, thành thân với ta xong rồi ra chiến trường là ta có thể thủ tiết.
Có Thẩm Dung Cảnh che chở, Lý Thu Oánh không bị mất mặt giống như kiếp trước. Nhưng ta không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở loại yến tiệc này.
Trên con đường nhỏ, nàng ta xuất hiện trước mặt ta, yếu đuối rơi lệ nói:
"Tống Cẩm Du, ngươi mưu tính đầu độc mẫu thân ta, bây giờ ngay cả đường sống cũng không cho ta sao?"
"Đường sống nào?"
"Ngươi hủy hoại thanh danh của ta, ngay cả của hồi môn mà dượng chuẩn bị cho ta ngươi cũng không để lại một phân, ngươi muốn bức chết ta sao?"
Nếu muốn bức chết nàng ta, ta đã không dùng những thủ đoạn không đau không ngứa này rồi.
Ta nhìn về phía bóng dáng quen thuộc sau gốc cây, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng ta lại diễn trò này. Ta giơ tay, trực tiếp tát mạnh vào mặt nàng ta. Lý Thu Oánh không thể tin được, ôm mặt nhìn ta.
Ta cười nhìn nàng ta: "Không phải ngươi muốn giả vờ đáng thương trước mặt nam nhân sao? Ta giúp ngươi một tay."
Nàng ta không dám chọc giận ta, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
"Tống Cẩm Du, ngươi không chỉ giết hại mẫu thân ta, còn đầu độc tổ mẫu, khiến cho phụ thân ngươi tức đến phát bệnh, ngươi làm việc xấu xa tàn nhẫn, sẽ gặp phải báo ứng."
Không đúng, Thẩm Dung Cảnh đã rời đi rồi, những lời này nàng ta nói cho ai nghe?
Lúc này, một nam tử áo tím bước đến sau lưng ta. Mày ngài thanh tú, toàn thân lại khó che giấu sát khí đằng đằng.
Hắn đối diện với ánh mắt của ta, khẽ nhướng mày: "Chẳng phải Tống tiểu thư vừa gặp đã si mê ta sao? Sao lại giống như không quen biết vậy?"
Thì ra là Tạ Vô Trạch.
Ta hoàn hồn, cúi người hành lễ.
Lý Thu Oanh sưng vù nửa bên mặt, gào lên thảm thiết: "Những lời ta vừa nói, nếu có nửa câu gian dối, chết không được tử tế, Tam Hoàng tử thật sự muốn cưới một nữ nhân độc ác như vậy vào cửa sao?"
Thì ra là ta đã lấy lại của hồi môn của nàng, nàng liền muốn phá hỏng hôn sự của ta. Ta thầm đổ mồ hôi, nếu hôn sự này bị phá hỏng, ta còn biết đi đâu tìm phu quân đoản mệnh đây.
Tạ Vô Trạch nghe vậy hì nhìn ta thật sâu.
"Ta vốn tưởng rằng vị thê tử chưa cưới của ta sẽ là một quý nữ vô vị, không ngờ lại thú vị đến vậy."
Ta ngẩn người ra, sau đó gỡ túi thơm trên người xuống, đeo lên thắt lưng của Tạ Vô Trạch. Lý Thu Oánh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ta liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói.
"May mà hôm nay ngươi không phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu không thì đã không còn mạng rồi."
Tạ Vô Trạch cười hỏi ta: "Tống tiểu thư thật là lương thiện, còn tha cho nàng ta một mạng."
Đâu phải ta lương thiện. Tự mình ra tay, nào có thú vị bằng việc xem nàng ta và Vĩnh Ninh huyện chúa cắn xé nhau.
Hôm đó Lý Thu Oánh bị dọa sợ không hề nhẹ, cứ một mực nép vào bên cạnh Thẩm Dung Cảnh. Thiên kim nhà Thượng thư vừa được định hôn với Thẩm gia đã bị tức đến phát khóc.
Sau khi yến tiệc tan, Thượng thư đại nhân sai tiểu đồng truyền lời cho Thẩm Dung Cảnh, nếu hắn khăng khăng muốn nạp Lý Thu Oánh vào cửa thì sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước.
Nghe vậy, Thẩm Dung Cảnh có chút thất thần, chỉ chăm chú nhìn vào túi thơm trên thắt lưng của Tạ Vô Trạch.
11.
Ta không ngờ, trong con hẻm nhỏ trên đường về phủ, Thẩm Dung Kính lại chặn đường ta. Hắn lười cả khách sáo, trong giọng điệu khó giấu vẻ mỉa mai.
"Kiếp này ngươi lại chọn Tạ Vô Trạch, rốt cuộc là mắt nhìn người thế nào vậy?"
"Ngược lại mắt của ngươi vẫn không đổi, vẫn một lòng si mê Lý Thu Oánh."
Thẩm Dung Cảnh không giận mà chỉ cười nhạt.
"Nghe nói ngươi ở Tống phủ không được sống tốt, hay là ta giúp ngươi một tay, đến cầu hôn ngươi?"
Trong khoảnh khắc đó, ta còn tưởng mình nghe lầm. Giống như kiếp trước sau khi ta chết rồi, hồn phách lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Thẩm Dung Cảnh dựa vào quan tài của ta.
Ta tưởng hắn sẽ vui đến mất ngủ, nhưng hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta suốt một đêm, trong miệng lẩm bẩm.
"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."
Hắn vốn không tin quỷ thần, lại mời đạo sĩ siêu độ cho ta ba ngày ba đêm. Những người đến viếng còn tưởng chúng ta ân ái cả đời.
Ta cười lạnh hỏi hắn: "Kiếp này ta còn độc ác hơn kiếp trước, ngươi còn muốn cưới ta, cũng không sợ tâm can của ngươi bị ta chơi đùa đến chết à?"
Ánh mắt Thẩm Dung Cảnh tối sầm lại, không nói gì.
"Chắc chắn là rượu của phủ Thượng thư quá mạnh khiến ngươi say thành ra như vậy." Ta cong môi cười, "Ngươi vẫn thích diễn kịch như thế, nhưng ta đã đính hôn, không có tâm tư chơi đùa với ngươi."
Thẩm Dung Cảnh im lặng nhìn ta, khàn giọng hỏi.
"Cẩm Du, ngươi và ta không có khả năng nữa sao?"
"Cũng không hẳn, ngươi cũng biết, ta chỉ muốn làm một quả phụ..." Ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong mắt hắn từng chút một bị lụi tàn, "Ngươi mà đi chết thêm một lần, ta còn có thể cân nhắc gả cho ngươi."
Khoảnh khắc ta quay người rời đi, nghe hắn cười lạnh tự giễu.
"Hóa ra kiếp này, ngươi vẫn hận không thể đẩy ta vào đường chết."
Không...thì sao?