Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Chương 9

Trước cửa Tống phủ, Tiểu Hồng đứng bên cạnh xe ngựa, không ngừng ra hiệu với ta. Ta thực sự không hiểu, nhíu mày nói với nàng.

"Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra không được sao?"

Tiểu Hồng chỉ vào phía sau ta, mím môi nói: "Tam Hoàng tử điện hạ..."

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vô Trạch đứng sau lưng ta, rũ mắt nhìn ta.

"Ta nghe thuộc hạ nói, tên họ Thẩm vẫn luôn đi theo xe ngựa của ngươi nên ta mới đi theo xem thử."

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi có nghe thấy gì không?"

"Không có."

Ta vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn cười lạnh nói.

"Chỉ nghe thấy ngươi nói muốn làm quả phụ, muốn gả cho một người chết sớm, quanh năm ta chinh chiến sa trường, sống chết khó lường, hóa ra Tống tiểu thư là nhìn trúng ta như vậy à?"

Lòng ta như tro tàn, khi về phủ cũng có chút đứng không vững, dựa vào vai Tiểu Hồng khóc nức nở.

"Tiểu Hồng, hay là ta tìm một am ni cô ở hai năm rồi lại quay về."

Tiểu Hồng vỗ vỗ đầu ta, nhẹ giọng dỗ dành: "Ta đi cùng tiểu thư..."

Phụ thân ta vốn đang bệnh, nghe nói ta chọc giận Tạ Vô Trạch, cũng có thể uống được thêm vài ngụm canh. Nhưng ngày thứ hai khi sính lễ được đưa vào, mặt ông âm trầm đến đáng sợ. Ngay cả ta cũng không ngờ, Tạ Vô Trạch lại bằng lòng cưới ta.

Ngày thứ hai sau đại hôn, hắn đã phải xuất chinh biên ải. Lúc hắn đi không đánh thức ta, mãi đến khi mặt trời lên cao ta mới tỉnh dậy. Ta nhìn nửa bên giường trống trải, nhớ lại đêm qua ta nắm lấy cánh tay hắn, thở dốc muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời.

Để hắn đến biên cương, là ý chỉ của Bệ hạ. Hắn vốn là Hoàng tử bị Bệ hạ chán ghét, nếu kháng chỉ, Bệ hạ nhất định sẽ mượn cớ giết hắn. Cho dù ta nói với hắn kết cục, cũng không thay đổi được gì.

Cuối cùng, ta chỉ nói với hắn: "Đừng chết, ta còn chưa muốn thủ tiết sớm như vậy."

Trước khi Tạ Vô Trạch rời đi, đã đặt chìa khóa kho lên trên bàn trang điểm của ta. Số bạc hắn kiếm được mấy năm nay đều để ở trong kho.

Nội tâm hắn đã đóng băng từ lâu của ta, khó tránh khỏi có chút dao động. Nhưng ta vừa mới đứng dậy, đôi chân mềm nhũn khiến ta suýt ngã nhào xuống đất.

Ta thầm mắng Tạ Vô Trạch là tên lỗ mãng.

Chi bằng sớm thủ tiết cho rồi.

12.

Yên ắng được hai tháng, cuối cùng Lý Thu Oánh cũng ra khỏi cửa. Nhưng nàng ta lại bị một nữ nhân đanh đá chặn lại giữa phố xá đông người.

Bà ấy mắng nàng ta thông dâm với phu quân của mình, ấn nàng ta xuống, tát nàng ta mấy cái thật mạnh ngay giữa đường. Trước khi bị người ta kéo ra, nữ nhân kia còn rút trâm đồng trên đầu xuống, rạch lên mặt nàng ta. Trên trâm có độc, vết sẹo dài trên mặt nữ nhân kia tiêu tốn bao nhiêu thuốc cũng không chữa khỏi.

Mặc dù vậy, Thẩm Dung Cảnh vẫn muốn nạp nàng ta làm thiếp, Vĩnh Ninh huyện chúa tức đến phát bệnh.

Có lẽ là vì bị hủy dung, có lẽ là không cam tâm làm thiếp. Nàng ta lại nhảy xuống hồ. Lần này Thẩm Dung Cảnh không còn hồ đồ nhảy xuống hồ cứu nàng ta như kiếp trước, mà sai tiểu đồng bên cạnh vớt nàng ta lên.

Nàng ta ướt sũng, run rẩy nhìn Thẩm Dung Cảnh.

"Nếu chàng không cần ta nữa... ta sẽ không sống nổi..."

Vẻ mặt đáng thương của nàng ta khiến người khác động lòng, nhưng không phát hiện ra ánh mắt Thẩm Dung Cảnh lạnh lẽo, không hề có chút thương xót nào.

Lúc này Thẩm Dung Cảnh đã không còn là thiếu niên chưa trải sự đời năm nào, kiếp trước hắn đã trèo lên vị trí dưới một người, trên vạn người.

Trên con đường này, hắn đã chứng kiến vô số mưu mô. Lần này, hắn nhìn ra Lý Thu Oánh dùng khổ nhục kế để lấy lòng thương hại của hắn. Lý Thu Oánh vừa nhìn thấy hắn thì đã lập tức nhảy xuống hồ. Thủ đoạn vụng về như vậy mà kiếp trước lại lừa gạt hắn cả đời.

Nỗi chấp niệm yêu mà không có được thời niên thiếu, cứ như vậy mà buông bỏ.

Đêm đó, Vĩnh Ninh huyện chúa đột nhiên phát bệnh. Lý Thu Oánh lại kéo Thẩm Dung Cảnh, khóc đến thảm thiết.

"Huyện chúa đang yên lành, sao lại phát bệnh? Bà ấy cố ý ép chàng về, nếu chàng đi rồi, những kẻ hãm hại ta lại đến thì phải làm sao?"

Lời này Thẩm Dung Cảnh cũng đã nghe qua.

Kiếp trước, sau khi ta uống thuốc an thai xong thì thân thể không được thoải mái, người hầu mời hắn về phủ, Lý Thu Oánh cũng nói những lời như vậy. Lúc đó Thẩm Dung Cảnh cũng cho rằng ta cố tình lừa hắn về phủ. 

Dù sao bát thuốc an thai ta uống vào không tra ra vấn đề gì bất thường. Cho dù có vấn đề thì cũng chỉ có thể là thủ đoạn của ta.

Ta đã nói với Thẩm Dung Cảnh vô số lần, ta sẽ không dùng con của mình để đặt cược. Hắn đều không tin, nhưng khi mọi chuyện lại tái diễn trước mắt hắn, cuối cùng hắn đã tin lời ta nói lúc trước là thật.

Hắn không ở lại trong viện của Lý Thu Oánh mà vội vàng trở về Thẩm phủ. Mọi người trong phủ đều tụ tập trong viện của Huyện chúa, không ai để ý đến một nha hoàn nhóm lửa khả nghi.

Thẩm Dung Cảnh sai người bắt được nha hoàn đang định chui ra từ lỗ chó trong nhà bếp. Tra khảo ra mới biết, nàng là nô bộc trước kia của nhà họ Lý.

Nàng ta đã hạ độc vào bát canh an thần của Huyện chúa. Trước khi quay lại nhà bếp, lại dùng một bát canh khác để đổi bát canh có độc đi. Cho nên đại phu đã kiểm tra hết thảy đồ ăn của Huyện chúa hôm nay cũng không tra ra được rốt cuộc nàng trúng phải độc gì.

......

Bình Luận (0)
Comment