Chương 1066: Xua Hổ Nuốt Soil
Chương 1066: Xua Hổ Nuốt SoilChương 1066: Xua Hổ Nuốt Soil
Chương 1066: Xua Hổ Nuốt Sói!
Lắng lặng nghe Thượng Quan Văn Ban nói xong, Lý Thủy Đạo mới trầm giọng nói: "Chúng ta có thể nghĩ cách thông báo cho Tiên giới, để tu sĩ Tiên giới xuống thu thập Hoang Ma hay không? Bởi vì có câu nói thừa nước đục thả câu, chỉ cần hai giới Tiên Ma bọn họ đánh nhau, chúng ta có thể cầu được một đường sinh cơ."
"Diệu kết Xua hổ nuốt sói!" Ánh mắt Tử Vân Đan Thánh lóe sáng nói.
Bích Tuyền Cầm Tiên nghe vậy cũng ngắt lời nói: "Dường như bổn phái có một món truyền thừa pháp bảo có thể kết nối với Thượng giới. Chỉ là trăm ngàn năm qua chưa bao giờ được đáp lại."
Thượng Quan Văn Ban suy nghĩ một chút rồi nói: "Để ta tính một quẻ xem sao."
Chỉ thấy Thượng Quan Văn Bân móc từ trong tay áo ra một chiếc mai rùa mang phong cách cổ xưa. Trải qua năm tháng tẩy lễ, mặt ngoài của chiếc mai rùa kia đã trở nên loang lổ, lại tản ra một luồng khí tức thần bí không thể nói rõ ra. Sau đó, gã nhẹ nhàng vê một cây hương, châm lửa lên, lại cẩn thận từng li từng tí đốt cái mai rùa nọ. Theo luông hương khói tỏa ra, phía trên cái mai rùa dần dần xuất hiện từng luông ánh sáng nhạt, giống như có sinh mệnh đang nhảy nhót bên trong.
Hai mắt Thượng Quan Văn Bân nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng nhạt kia, hàng lông mày thay đổi liên tục, khi thì nhíu chặt, khi lại giãn ra, phảng phất như đang giải đọc một điều huyền bí nào đó bên trong thiên địa.
Có cảm giác bầu không khí chung quanh đã đọng lại, chỉ có thanh âm cây hương kia không ngừng cháy là vang vọng bên tai.
Sau khi quá trình thiêu đốt cái mai rùa chấm dứt, Thượng Quan Văn Bân lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào vết rạn trên mai rùa, suy tính nhiều lần, nhíu mày không nói.
"Quẻ tượng như thế nào?" Bích Tuyên Cầm Tiên không nhịn được đành phải mở miệng hỏi.
Thượng Quan Văn Bân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, lông mày nhíu lại: "Ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không?”
Thượng Quan Văn Bân thoáng có chút sững sờ, sau đó lập tức cười khổ nói: "Quẻ tượng biểu hiện, đúng là kế sách xua hổ nuốt sói này có thể thực hiện được. Nhưng tốt hơn hết là chư vị đừng nên vọng động, bởi một khi vọng động, để người của Tiên giới buông xuống đây sớm hơn, ngược lại cũng không đẹp.
Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Thượng Quan Văn Bân. Sau khi trâm tư một lát, hắn lại mở miệng hỏi: "Khi nào thì có thể thông báo cho Tiên giới?"
Thượng Quan Văn Bân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần thông báo, Quỳnh Hoa bí cảnh sinh biến, Tiên giới tự nhiên sẽ phái người xuống kiểm tra."
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia minh ngộ, hắn trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi, ba mươi năm sau, toàn bộ chúng ta sẽ tụ tập ở Quỳnh Hoa bí cảnh, đợi đến khi Tiên Ma đại chiến, đó chính là lúc chúng ta thừa nước đục thả câu, vỗ cánh rời đi."
Thượng Quan Văn Bân nhìn chiếc mai rùa trong tay, trong mắt hiện lên một tia sầu lo. Gã thở dài một tiếng, nói: "Dù vậy, sinh cơ cũng cực kỳ ít ỏi, đại hung, đại hung đó!"
Lúc này, Tử Vân Đan Thánh cũng tiến lên, nhíu mày hỏi: "Nếu không thể tiết lộ sớm, thì sau khi trở về chúng ta biết bàn giao với đám người Linh Kiếm Chân Quân như thế nào đây?" "Đúng vậy, chúng ta đã ước định sẽ trao đổi tình báo với nhau rồi." Bích Tuyền Cầm Tiên cũng nhíu mày nói.
Thượng Quan Văn Bân cười nhạt một tiếng: "Cứ đưa bài thơ kia cho bọn họ là được, để bọn họ tự mình ngộ ra, những thứ khác không cần nhiều lời, có nhiều lời cũng vô ích. Xét cho cùng, rất nhiều môn phái cổ xưa đều có biện pháp để kết nối với Thượng giới, nếu để cho tu sĩ Tiên giới biết trước mưu đồ của Hoang Ma, chúng ta không được tiêu dao, phi thăng chính là tử lộ."
Đột nhiên Lý Thủy Đạo chỉ về phía Vân Hiểu Linh, nói: "Ba người chúng ta đều là Vô Tướng Chân Quân, ta tin các ngươi sẽ không nói ra, nhưng nữ nhân này chỉ có tam giai, nàng không cần phải phi thăng, làm sao có thể ngăn chặn cái miệng của nàng?”
Vân Hiểu Linh nghe vậy, sắc mặt đại biến, hắn nói như vậy, rõ ràng là muốn triệt để bịt miệng nàng đây, nàng khẩn trương nói: "Bích Hải Môn đã diệt rồi, ta biết đi chỗ nào tìm tu sĩ Tiên giới?"
Lý Thủy Đạo cười lạnh: "Ngươi không cần phải đi tìm tu sĩ Tiên giới, chỉ cân ngươi không quản được cái miệng của mình, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ truyền khắp thế giới."
Thượng Quan Văn Bân cũng nhìn về phía Vân Hiểu Linh, trầm giọng nói: "Lý đạo hữu cảm thấy nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng?"
Sắc mặt Vân Hiểu Linh chuyển thành tái nhợt, nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng và phẫn nộ. Nhưng nàng cũng hiểu, hiện giờ bản thân đang ở vào yếu thế, chỉ có thể nghe theo bọn họ an bài mà thôi.
Lý Thủy Đạo nhàn nhạt nói: "Để nàng đi theo ta, ta sẽ trông coi nàng."
Vân Hiểu Linh: "..."...
Xét đến cùng hết thảy mọi mục đích đều là tranh đoạt tài nguyên.
Hoang Ma là tồn tại được tu sĩ bản địa của thế giới này dẫn đến để đối kháng với Tiên giới.
Tiên Đồ cổ thành là do tiên nhân phá hủy, nhưng bên trong Tiên Đồ bí cảnh vẫn còn phương thức để liên lạc với Hoang Ma.
Mấy vạn năm sau, rốt cục tu sĩ bản địa cũng nghênh đón Hoang Ma, mà Ma tộc đến đây, vốn không phải để giải cứu nhân loại, mục đích của bọn họ cũng là tranh đoạt trái cây thôi.
Lý Thủy Đạo vẫn còn nhớ mang máng thời điểm hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất trước đó, chính là lúc bản thân bị giam vào lao ngục bên trong Vạn Độc Thâm Uyên. Khi ấy, hắn bị cướp đi đồng tham, tu vi không thể tiến bộ, bên trong lao ngục lại chỉ có duy nhất một lối ra, nhưng lối ra nọ lại bị một vị tam giai tu sĩ nắm giữ.
Nhưng sau khi trải qua tuyệt vọng như vậy, lần này hắn đã ung dung hơn rất nhiều. ...
Phía trước tấm bia đá màu đen trên Bồng Lai tiên đảo.
"Ngươi muốn mang ta theo bên người, hẳn là còn mục đích gì khác chứ?" Thanh âm trong trẻo dễ nghe của Vân Hiểu Linh vang lên, nhưng bên trong lại lộ ra từng tia hàn ý.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, thản nhiên nói: "Thứ nhất, ta muốn đề phòng ngươi lại tiếp tục nói lung tung. Thứ hai, ta muốn thỉnh giáo đạo pháp Bích Hải môn từ chỗ của ngươi. Ta đã thôn phệ năm trăm vạn mẫu hải vực ở Nam Hải rồi, đáng tiếc vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn. Chỉ khi nào nắm giữ được đạo pháp của Bích Hải môn, ta mới có thể triệt để biến nó trở thành của mình."