Chương 1233: Vấn Đề Phát Sinh!
Chương 1233: Vấn Đề Phát Sinh!Chương 1233: Vấn Đề Phát Sinh!
Chương 1233: Vấn Đề Phát Sinh!
Trong mười năm này, mười hai đại tộc tu tiên đã từng nhiều lần tiến hành đàm phán với Lý Thủy Đạo. Nhưng Lý Thủy Đạo vẫn khăng khăng không chịu thả lỏng quy củ của mình, đôi bên chỉ có thể tiếp tục giằng co. ...
Tiên Đô Thương Lan.
Lý Thủy Đạo ngồi nhắm mắt trên Vân Tiêu Tiên Đài, pháp lực quanh thân sôi trào mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn.
Có một cuốn sách cổ như ẩn như hiện trên đỉnh đầu của hắn, đó là Phổ Độ Kinh} Thiên Quyển.
Trang sách không ngừng lật qua lật lại, văn tự Phật môn giống như ngân hà rơi xuống, mỗi chữ đều ẩn chứa Phật lý thâm thúy, mênh mông vô bờ, mờ ảo vô song.
Những văn tự này dần dần dung nhập vào thân thể Lý Thủy Đạo, từ từ trở thành nội tình tu hành của hắn.
Trong Hư cảnh, mười vạn dân chúng đang thành kính cầu nguyện, tín ngưỡng của bọn họ ngưng tụ thành từng luông hương hỏa nguyện lực, từng luồng hương hỏa nguyện lực ấy lại hóa thành dòng nước lũ cuồn cuộn, ùn ùn tràn vào trong cơ thể Lý Thủy Đạo, cuối cùng là dung nhập vào trong Kim Đan của hắn.
Viên Kim Đan kia vốn ở trong Hư cảnh, tựa như một vầng mặt trời chói mắt, nhưng sau khi tiếp nhận những dòng sông hương hỏa nguyện lực này, nó lại chậm rãi phát sinh biến hóa, cuối cùng còn hóa thành một đứa trẻ.
Thần thái của đứa bé kia vô cùng tự nhiên, phảng phất như đã sớm hiểu rõ vạn vật thế gian.
Nó ôm lấy tay chân, giống như đang ở trong cơ thể mẹ, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
Vậy là trong lúc vô tình, Lý Thủy Đạo đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, tu vi của hắn lại một lần nữa có sự bay vọt ve chất.
Trong mười vạn dân chúng này, có năm vạn dân bản địa, bọn họ vẫn luôn ở trong Càn Khôn Linh Vực của Lam Vân Tử, trải qua cuộc sống không tranh quyền thế. Về sau Càn Khôn Linh Vực bị Lý Thủy Đạo hấp thu, đương nhiên là năm vạn dân cư này cũng bị hắn hấp thu luôn.
Còn năm vạn dân cư khác, Lý Thủy Đạo lại lén lút ra biển ba lần, mỗi lần deu dẫn theo đảo dân từ các hòn đảo khác trở về. Tuy xuất xứ khác nhau, nhưng bọn họ cũng đang bắt đầu cuộc sống mới trên mảnh đất này rồi.
Chỉ có một điều, tuy Hư cảnh rất rộng lớn, nhưng không phải tất cả mọi địa hình đều thích hợp để trồng trọt. Năm triệu mẫu hoang mạc, hoang nguyên tuyết sơn, khe sâu cùng với đầm nước có đầy ếch xanh, đều hạn chế khai khẩn ruộng đồng.
Tính toán chi li một chút, thì mảnh thổ địa có thể làm ruộng cũng chỉ có một triệu mẫu mà thôi. Chia trung bình một người sẽ được mười mẫu, đối với mười vạn người, diện tích ruộng đất như vậy cũng được coi là giàu có rồi.
Nhóm cư dân này sống cuộc đời khá là an nhàn bên trong Hư cảnh, không có tranh đấu hỗn loạn như bên ngoài, bởi vậy mỗi nhà mỗi hộ đều sinh ra rất nhiều hài tử. Theo thời gian trôi qua, số lượng nhân khẩu đang nhanh chóng tăng trưởng, không tới ba mươi năm, Hư cảnh sẽ không đủ tài nguyên để nuôi dưỡng nhiều phàm nhân như vậy.
Lý Thủy Đạo biết rõ điểm này, bởi vậy ngay từ bây giờ, hắn đã bắt đầu suy nghĩ đối sách rồi. Hoặc là nghĩ cách mở rộng diện tích của Hư cảnh, khiến cho càng nhiều người có thể sinh sống ở nơi này, hoặc là phải tìm kiếm càng nhiều đất đai ở bên ngoài để bố trí cho những phàm nhân này.
Nhưng muốn triển khai bất cứ phương pháp nào cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trên Vân Tiêu Tiên Đài, một Phật Đà ba Bồ Tát đang ngồi vây quanh trong sảnh, tiên vụ lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Phật giả kia chính là người đứng đầu Hư cảnh Lý Thủy Đạo, trên người hắn khoác một chiếc áo cà sa màu vàng, mà ba vị Bồ Tát là Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường kia, lại đang tĩnh tọa một bên, ống tay áo của các nàng nhẹ nhàng bay bay trong gió nhẹ, giống như những đám mây ở phía chân trời.
Thanh Minh Bồ Tát nhíu mày nói: "Từ khi Thương Lan Tiên Đô bị phong tỏa tới nay, dân chúng đã lục tục tràn vào, nếu không có thức ăn, khẳng định là bọn họ không thể ở lâu được. Hiện giờ, lượng lương thực tồn kho của chúng ta sắp hết, chỉ có thể dựa vào Hư cảnh tiếp tế."
"Thương Lan Tiên Đô cũng có không ít ruộng tốt, có thể khai khẩn, không bằng cứ để bọn họ tự cấp tự túc đi?" Tử Yên Bồ Tát đề nghị.
"Linh thổ của vùng Thương Lan Tiên Đô này vốn là nơi gieo trồng linh thảo linh dược, giá trị liên thành, không nên dùng để sản xuất lương thực phàm tục." Lý Thủy Đạo khẽ mở miệng vàng, giọng nói vang vọng xa xăm như tiếng Phạn.
Tử Yên Bồ Tát tiếp lời: "Trong Hư cảnh có trăm vạn mẫu ruộng đồng, vốn là đất đai màu mỡ, nếu được lợi dụng thêm, muốn nuôi sống mười vạn dân cư cũng không phải việc khó. Nhưng nhóm dân chúng này quá mức lười biếng, bình quân mỗi người chỉ khai khẩn chừng hai mẫu ruộng đất, là không chịu lao động nữa.”
Lý Thủy Đạo hơi gật đầu: "Đây cũng là chuyện thường tình của con người, dù sao bọn họ cũng ở bên trong Hư cảnh, luôn luôn mưa thuận gió hòa, mỗi người trông trọt hai mẫu đất, một năm đã đủ cơm gạo, ba bữa không lo rồi, cần gì phải trông thêm nữa?"
Mặc Thường Bồ Tát cau mày, trầm giọng nói: "Rõ ràng bọn họ có khả năng trồng trọt mười mẫu, nhưng chỉ nguyện trồng trọt hai mẫu, lười biếng như vậy, đúng là vô lý! Ta đề nghị nên thiết lập chế độ thu thuế, rồi dựa vào đó để cổ vũ bách tính khai khẩn nhiều ruộng đồng hơn. Mỗi người hai mẫu ruộng tự cấp tự túc, còn thừa một mẫu thì thu thuế, thuế thu được lại dùng để cung cấp nuôi dưỡng cho năm ngàn phàm nhân ở Thương Lan Tiên Đô."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, hàng chân mày khẽ nhíu, sau khi trâm mặc một lúc lâu, hắn mới lên tiếng hỏi: "Nếu đã muốn thu thuế, tất nhiên phải đăng ký quản lý, chuyện vụn vặt quá nhiều, ai sẽ đi quản lý đây?"
Tử Yên Bồ Tát chắp hai tay nói: "Ngày thường chúng ta cần phải tu luyện, không nên trực tiếp nhúng tay vào sự vụ của phàm tục. Cần phải lựa chọn tăng nhân thích hợp đi quản lý dân chúng, đăng ký sổ sách, thiết lập quan lại."
Mặc Thường Bồ Tát gật đầu đồng ý: "Ta nguyện tiến cử vài vị tăng nhân Phật môn thành kính tới làm quan viên, đi Thương Lan Tiên Đô trước, hỗ trợ quản lý bách tính."
Thanh Minh Bồ Tát cũng tỏ vẻ đồng ý: "Việc này nên triển khai luôn, không nên chậm trễ, chúng ta phải mau chóng đi an bài."