Chương 1234: Tháo Gỡ Khó Khăn!
Chương 1234: Tháo Gỡ Khó Khăn!Chương 1234: Tháo Gỡ Khó Khăn!
Chương 1234: Tháo GO Khó Khăn!
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu: "Nếu đã rơi vào tình huống này thì cứ làm theo lời ba vị Bồ Tát nói đi. Lập tức phái tăng nhân tiến về Hư cảnh, thiết lập quan lại, đăng ký sổ sách, ban hành thuế má. Đồng thời, chúng ta cũng phải luôn luôn chú ý tới tình huống sử dụng ruộng đất bên trong Hư cảnh, bảo đảm bách tính có thể tự cung tự cấp."
Một Phật Đà ba Bồ Tát thương nghị đã xong, liền tự mình tản đi, chuẩn bị chấp hành quyết định này.
Mà trên Vân Tiêu Tiên Đài vẫn là một mảnh tiên khí lượn lờ, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Chỉ vẻn vẹn một năm sau, sự yên tĩnh của Tiên Vực này đã bị phá vỡ.
Bóng dáng của bốn vị Phật tu, một Phật Đà ba Bồ Tát lại một lân nữa hội tụ ở trên tiên đài, giống như những ngôi sao sáng chói, chiếu rọi mảnh thổ địa cổ xưa mà thần bí này.
Lý Thủy Đạo mặc áo cà sa, khuôn mặt từ bi mà trang nghiêm. Ba vị Bồ Tát, Thanh Minh, Tử Yên và Mặc Thường, đều đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt của các nàng cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
"Bên trong Hư cảnh đã có gợn sóng phun trào." Giọng nói trầm thấp mà hữu lực của Lý Thủy Đạo vang lên, dường như có thể xuyên thấu cả mây xanh, đánh thẳng tới lòng người." Một tên ác quan đã bức tử lão nhân, tiếng oán than của dân chúng vang lên khắp nơi, đã có những lời làm nhục Phật được truyền ra. Nếu không kịp thời ngăn lại, sợ rằng sẽ gây nên tình cảnh càng thêm hỗn loạn."
Sắc mặt Thanh Minh Bồ Tát lập tức trâm xuống. Nàng khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Dam làm nhục Phật? Hành vi độc ác như vậy nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình trừng phạt!"
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Trị phân ngọn không trị phần gốc, giết một cảnh cáo trăm, chung quy lại cũng không phải là kế lâu dài."
Tử Yên Bồ Tát khẽ mở môi son, ôn nhu nói: "Vậy theo ý kiến của Phật Tổ, nên làm thế nào cho phải?"
Lý Thủy Đạo trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi giơ ngón tay lên, chỉ về phía mình. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cái sai thuộc về chúng ta, phải cải tạo lại từ ta”
Ba vị Bồ Tát đồng thời chắp tay trước ngực, cùng cất tiếng tụng niệm: "Ngã Phật từ bi."
Lý Thủy Đạo tiếp tục nói: "Các ngươi có biết, nguyên nhân vì sao lại dẫn đến chuyện tên ác quan kia bức tử lão nhân kia hay không?”
Ánh mắt hắn sáng như đuốc, chậm rãi đảo qua khuôn mặt của ba vị Bồ Tát: "Tuy tổng tiền thuế cũng không tính là nặng, nhưng phương thức phân chia lại cực kỳ bất công. Nhóm phụ nữ trẻ em người già yếu không nơi nương tựa kia, bọn họ vốn không có sức lực để cày cấy, nhưng lại bị những tên quan lại này cưỡng ép đè lên một khoản thuế má nặng nề. Mà bản thân những tên quan lại kia, cùng với người thân và bạn bè của bọn chúng, lại có thể tùy ý ném bỏ đất đai trong tay, thậm chí còn giao cả ruộng đất vốn nên thuộc về mình cho dân chúng cày cấy, sau đó ngồi hưởng thụ thành quả, áp bức dân chúng, cao cao tại thượng, làm mưa làm gió khắp nơi. Làm việc bất công như thế, tất sẽ khiến dân chúng mở miệng sỉ nhục Phật. Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, chỉ sợ dân chúng sẽ càng ngày càng có nhiều oán khí hơn. Thậm chí tình huống có thể trâm trọng đến mức bọn họ trực tiếp lật đổ chùa miếu hay không, chúng ta cũng không thể biết được."
Lời này vừa nói ra, ba vị Bồ Tát đều lộ vẻ oán giận.
Thanh Minh Bồ Tát giận dữ nói: "Đám cẩu quan này, đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa, chỉ bằng hãy giết hết tất cả cho xong" Tử Yên Bồ Tát thì nhẹ nhàng thở dài: "Nếu không có quan lại, ai sẽ đi quản lý Hư cảnh? Ai sẽ thu thập lương thuế cho chúng ta, ai đi tới đăng ký sổ sách, quản lý vạn dân?”
Thanh Minh Bồ Tát trầm giọng nói: "Chi bằng hãy đổi một nhóm quan lại khác đi."
Lý Thủy Đạo mặc áo cà sa màu vàng, khẽ lắc đầu nói: "Chỉ cần là người, thì khó tránh khỏi ham muốn cá nhân. Bọn họ ưu ái người thân bạn bè vốn là chuyện thường tình của con người, dù thay đổi một nhóm quan lại khác, chắc chắn nhóm người mới này cũng sẽ dẫm vào vết xe đổ của nhóm trước mà thôi."
Ba vị Bồ Tát lâm vào trầm tư, Thanh Minh Bồ Tát nhíu chặt lông mày hỏi: "Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc là nên làm thế nào cho phải?"
Mặc Thường Bồ Tát nói khẽ: "Không biết Phật Tổ có cao kiến gì?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Không bằng cứ rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp hủy bỏ thuế khóa, không cần quan lại đi thu thuế nữa, nếu quan lại không còn, thì đương nhiên đặc quyền của quan lại cũng không còn. Người ta có câu không quan thì không tham, không tham thì dân tự an ổn, quản lý bằng cách không làm gì cả, để dân chúng nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng là đạo lý tự nhiên."
Mặc Thường Bồ Tát nhướng mày nói: "Hủy bỏ thuế khóa, chẳng phải sẽ đẩy bách tính Thương Lan Tiên Đô đi theo hướng tự sinh tự diệt sao?"
Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu: "Đưa tiền bạc vào, để bọn họ tự do cạnh tranh. Người có năng lực thì lao động nhiều, người làm nhiều sẽ được hưởng nhiều. Chùa miếu sẽ dùng tiền đi mua lương thực của bách tính, không thu thuế nữa."
Ba vị Bồ Tát nghe vậy, trong mắt đồng thời xuất hiện một tia hiểu ra. Bọn họ cùng kêu lên: "Ngã Phật từ bi, Phật tổ trí tuệ vô song."
Ở trên Vân Tiêu Tiên Đài, bóng dáng của một Phật ba Bồ Tát lại hòa làm một thể, âm thanh của bọn họ không ngừng vang vọng trên Vân Tiêu Tiên Đài.
Lý Thủy Đạo đã định ra phương án quản lý bằng cách không làm gì cả, miễn trừ thuế má vĩnh viễn, trực tiếp thủ tiêu quan lại, khiến mảnh đất này trở về với sự tỉnh thuần nguyên thủy nhất. Nhưng sự thật lại phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Mười vạn bách tính giống như một nắm cát rời, nếu không có quan viên dẫn dắt và điều hòa, rất nhiêu sự vụ đều khó có thể thi hành được.
Bởi vậy mới có câu nói: không có quan thì trăm chuyện khó làm, mười vạn bách tính cần có người đi đầu dẫn dắt, cũng cần có người đứng lên điều hòa giải quyết.
Xử lý tranh chấp và phá án xử án cần có quan, điều phối thủy lợi cần có quan, sử chữa đường xá cần có quan, trừng phạt quan tham cũng cần có quan, quả nhiên bất cứ nơi nào cũng cần phải có quan.