Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269: Vực Ngoại Thiên Ma Bau Là Do Dân Chúng Đưa Tới!

Chương 1269: Vực Ngoại Thiên Ma bau Là Do Dân Chúng Đưa Tới! Chương 1269: Vực Ngoại Thiên Ma bau Là Do Dân Chúng Đưa Tới!Chương 1269: Vực Ngoại Thiên Ma bau Là Do Dân Chúng Đưa Tới!

Chương 1269: Vực Ngoại Thiên Ma Đều Là Do Dân Chúng Đưa Tới!

Tĩnh Từ Bồ Tát hơi mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Nàng vừa mới thi triển thần thông cẩn thận kiểm tra Lý Thủy Đạo, nhưng trên người hắn không có một chút ma khí nào, Phật môn pháp lực cực kỳ thuần hậu, ngay cả công pháp Đạo môn ngày xưa mang theo cũng không thể tra ra được nữa rồi.

"Pháp Hải, ngươi chính là trụ cột của Phật môn ta, lần này tiến vê Ma Kha bình nguyên, nhất định phải hành sự cẩn thận. Thiên Ma giáo chính là tà giáo do Ma tộc sáng lập nên, nhưng giáo chúng vô cùng giảo hoạt, giỏi về mê hoặc lòng người. Ngươi cần phải thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ Phật pháp, bảo trì cái tâm trong sáng." Tĩnh Từ Bồ Tát nhắc nhở.

Lý Thủy Đạo gật đầu đồng ý: "Đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ lời Bồ Tát dạy bảo, lấy Phật pháp làm kiếm, chặt đứt toàn bộ ma chướng!"

Dứt lời, hắn thi lễ với Tĩnh Từ Bồ Tát, sau đó thân hình lóe lên, đã hóa thành một vệt kim quang, bay nhanh về phía Ma Kha bình nguyên rồi. ...

Ở khu vực trái tim của Ma Kha bình nguyên, con Ma Kha hà hà giống như một sợi dây ràng buộc sinh mệnh với nó, đang lặng lẽ chảy xuôi.

Nhóm cư dân sinh sống hai bên bờ sông đều có mối quan hệ mật thiết với con sông này, nước sông không chỉ là nguồn suối cho cuộc sống đời thường của bọn họ, càng là nơi gửi gắm tâm linh của những người này.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt sông, một ngày ôn ào náo động đã bắt đầu Ma Kha hà.

Nhóm phụ nữ mang theo thùng gỗ, đi tới bờ sông giặt giũ tắm rửa, tiếng cười nói của bọn họ và tiếng nước chảy hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bức tranh sinh hoạt hài hòa.

Trong khi những nam nhân lại điều khiển thuyền nhỏ, đi bắt cá bắt tôm trong sông, trên mặt ai nấy đều tươi tắn, tràn đầy niềm vui sướng khi thu hoạch đồi dào.

Nước sông trong suốt có thể nhìn thấy đáy, lại ngọt ngào ngon miệng, nhiều thế hệ cư dân ở nơi này đều uống dòng nước ấy, thân thể vô cùng cường tráng khỏe mạnh.

Bọn họ tin tưởng, Ma Kha hà là trời cao ban ân, là thứ bảo đảm cho cuộc sống của bọn họ.

Mỗi khi có người qua đời, mọi người đều sẽ rải tro cốt xuống sông, để linh hồn của đối phương chảy xuôi theo dòng nước, dung nhập vào vòng tay của thiên nhiên.

Vào thời điểm ấy có một vị tăng nhân trẻ tuổi đang lắng lặng đứng bên bờ Ma Kha hà. Hắn sắp bước vào Ma Kha tự, chuẩn bị gánh vác trọng trách bảo vệ Ma Kha bình nguyên.

Đây là lần đầu tiên Lý Thủy Đạo đi tới Ma Kha hà, hắn nhìn thấy một con voi đang tắm rửa trong sông, đồng thời cũng trông thấy rất nhiều tín dân đang thành kính cầu nguyện cho con voi nọ.

Dân chúng nơi này vô cùng thuần phác, dù gặp phải cực khổ lớn lao, vẫn nguyện ý dâng hiến tín ngưỡng của mình cho Phật Đà.

Thật khó có thể tưởng tượng nổi, mảnh thổ địa phì nhiêu như vậy cũng có thể dựng dục ra tín đồ của Thiên Ma giáo.

Lý Thủy Đạo chưa bao giờ tin tưởng, Thiên Ma giáo là tà giáo do Ma tộc sáng lập, bởi dựa vào những gì bản thân đã chứng kiến, hắn hiểu, một khi Phật Đà luôn duy trì đặc quyền và ngầm đồng ý đối với những hành động của đám tăng nhân, thì trong Phật Quốc này tất sẽ có Ma tồn tại.

Vực Ngoại Thiên Ma đều là do dân chúng đưa tới. ...

Ma Kha tự đứng sừng sững ở ngay trung tâm Ma Kha bình nguyên, bên bờ Ma Kha hà, có một dãy chùa miếu nguy nga trang nghiêm, khí thế bàng bạc.

Mái cong vểnh lên, như diều hâu giương cánh muốn bay, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từng viên ngói lưu ly lập tức tỏa sáng rạng ngời.

Những gốc cổ thụ che trời mọc trong chùa, lá xanh thấp thoáng, để lộ ra một màu xanh biếc, thanh tịnh mà thần bí.

Bên trong đại điện có đặt những bức tượng Phật trang nghiêm trọng thể, Phật quang phổ chiếu, khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Một ngày này, có một vị tăng nhân mặc tăng bào mộc mạc đi tới bên ngoài cửa lớn của Ma Kha tự. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn tú, ánh mắt kiên định, trên tay đang nắm một chuỗi Bồ Đề Châu đơn giản.

Hai vị tăng nhân canh giữ bên cạnh cửa, vừa thấy Lý Thủy Đạo tiến đến, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, có một người lập tức lớn giọng hỏi: "Nơi này là thượng viện Ma Kha tự, không phải nơi phàm nhân có thể tới!"

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, bình tĩnh trả lời: "Bần tăng Pháp Hải, đến từ Lưu Ly sơn, muốn trợ giúp Nộ Diễm Đầu Đà một tay, cùng ngăn cản sự quấy nhiễu của Thiên Ma giáo."

Tăng nhân thủ vệ kia nghe vậy, phản ứng đầu tiên là cả kinh, sau đó lại trông thấy trên người Lý Thủy Đạo trống trơn, thậm chí cả một cái túi trữ vật cũng không có, trên mặt lập tức lộ ra ý cười khinh thường, giêu cợt nói: "Ngươi nói ngươi là Pháp Hải? Ha ha ha ha... Ngươi chỉ là một tăng nhân bình thường, cũng dám tự xưng là Pháp Hải, đúng là khoác lác không biết ngượng mồm!"

Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày, nhưng hắn vẫn chưa tức giận, loại tiểu nhân vật như này đã sớm không thể lọt vào pháp nhãn của hắn. Hắn không nhiều lời nữa, chỉ lang lặng đứng tại chỗ, yên lặng chờ đợi, nhìn như yên tĩnh, kì thực đã sớm để tâm thần tiến vào bên trong Hư cảnh.

Hiện giờ Hư cảnh của hắn đang tiến vào giai đoạn phát triển cấp tốc, Lý Thủy Đạo lại phổ biến chế độ "Thiếu quan" đến cực hạn, tuy Hư cảnh vẫn vận hành bình ổn, nhưng cũng không phải không có tai họa ngầm.

Ví dụ như thành chủ duy nhất trong Hư cảnh là Thương Đức Viễn đã đến trình độ nên thay thế rồi, người này không chỉ có thê thiếp thành đàn, lại còn nuôi dưỡng tay chân, trực tiếp tụ tập một nhóm lớn tùy tùng đi theo bên cạnh.

Trong Hư cảnh vốn không có pháp luật, nên Thương Đức Viễn đã nghiễm nhiên trở thành một vị vua không ngai của toàn bộ nơi này, đã đến lúc nên dọn dẹp.

Bởi có câu nói nhất kình lạc, vạn vật sinh [1].

[1]: một con cá voi ngã xuống, vạn vật sẽ sinh sôi nảy nở.

Chỉ có điều, giết chết Thương Đức Viễn thì dễ dàng, nhưng sau khi giết gã, muốn duy trì sự ổn định của thành thị lại không he đơn giản.

Ngay lúc Lý Thủy Đạo đang đặt tinh lực vào quá trình nội thị, đột nhiên một luồng kim quang phi độn đến. Người này mặc áo cà sa màu vàng, Phật quang lượn lờ, khí tượng phi phàm, chính là Truyền Kinh La Hán A Nan.
Bình Luận (0)
Comment