Chương 1361: Chỉ Có Thể Đánh Trọng Thương, Tuyệt Không Thể Giết Chết!
Chương 1361: Chỉ Có Thể Đánh Trọng Thương, Tuyệt Không Thể Giết Chết!Chương 1361: Chỉ Có Thể Đánh Trọng Thương, Tuyệt Không Thể Giết Chết!
Chương 1361: Chỉ Có Thể Đánh Trọng Thương, Tuyệt Không Thể Giết Chết!
Phật chưởng kia tựa như một bức tường thép, Phật Liên lại giống như vô số lưỡi đao tròn sắc bén.
Đáng tiếc dù đã cắt ra vô số lỗ hổng ở trên tường thép, thậm chí còn cắt đến vô vàn đốm lửa văng ra khắp nơi, cũng không ngăn được một kích muốn lật trời này.
Khi Lý Thủy Đạo rơi xuống mặt đất, hắn đã không thể trốn tránh được nữa.
Dưới chân là mặt đất, đỉnh đầu là trời xanh.
Phiên Thiên Phật Chưởng kia như một ngọn núi lớn đè xuống, hắn chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Âm! Một tiếng nổ lớn chấn động toàn bộ Hải Già Sơn vang lên, Lý Thủy Đạo bị trúng một chưởng, miệng phun máu tươi, toàn thân nặng nề rơi xuống mặt đất.
"Ngã Phật từ bi" Vào thời khắc mấu chốt, Tái Ân Phật Đà đã kịp thời thu tay lại, nếu không một chưởng này cũng đủ để đánh chết Lý Thủy Đạo rồi.
Dù sao Lý Thủy Đạo cũng là Phật Đà Quả Vị, Tái Ân Phật Đà không thể làm chuyện mà cả thiên hạ coi là nỗi đau lớn nhất - hạ sát thủ được.
Lúc trước, khi Lý Thủy Đạo đối phó với Khổ Khiếu Đầu Đà, hắn cũng từng mượn cớ này để đối chất với Vô Thiên Phật Tổ, cho nên, chỉ có thể đánh trọng thương, tuyệt không thể giết chết!
Đây là luật bất thành văn, là quy củ trong những cuộc đấu tranh nội bộ của Phật môn, .
Thân hình của Tái Ân Đầu Đà chậm rãi hạ xuống, nhìn Lý Thủy Đạo ngã trên mặt đất, gã cao giọng niệm Phật hiệu: "Pháp Hải sư đệ, còn có thể chiến được không?"
"Khu... Tái Ân sư huynh quả nhiên lợi hại." Lý Thủy Đạo giãy giụa đứng dậy, hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, ôm quyền hành lễ nói, rồi lập tức quay người rời đi, bóng lưng dần dần đi xa trong một mảnh Phật quang màu vàng mờ nhạt.
"Hừ, cuối cùng cũng cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng." Những La Hán kia nhao nhao lên tiếng giễu cợt.
"Xem về sau hắn còn dám nói năng lỗ mãng nữa không!" Một gã La Hán trong đó hừ lạnh một tiếng, nói.
Nhưng không ai chú ý tới, một ngụm máu tươi Lý Thủy Đạo vừa phun ra đã rơi trên một tòa Phật tháp, mà tòa Phật tháp kia vốn có tên là Trấn Ma Tháp. ...
Trấn Ma Tháp, Hải Già Sơn.
Từ xưa đến nay, tòa Phật Tháp này vốn là nơi phong ấn yêu ma, thân tháp tản ra một mảnh kim quang nhàn nhạt, dường như đang có vô số Phật lực lưu chuyển bên trong.
Ở chỗ sâu nhất bên trong Trấn Ma Tháp, nơi bóng tối và tĩnh mịch đan xen vào cùng một chỗ, chỉ có tiếng ma sát nhỏ xíu của những sợi xích sắt thỉnh thoảng vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
Ma nữ Tử Lăng đang bị xích sắt trói chặt, đồng thời thân thể của nàng cũng bị một tấm bia đá khổng lồ đè lên, dường như nó đang muốn hút khô tất cả sức mạnh của nàng.
Vào thời điểm hiện tại, mái tóc dài của nàng đã trở nên rối bù, tán loạn trên vai, đôi mắt đã từng tràn ngập ma lực kia lại mang theo một mảnh trào phúng.
Tĩnh Tọa La Hán Vương Thận Nhất mặc áo cà sa viên vàng, chậm rãi đi vào vùng tăm tối này. Một nụ cười nhàn nhạt vẫn treo trên gương mặt gã, nhưng trong đôi mắt loa lại lóe lên một tia sắc bén. Ga dừng ngay trước mặt Tử Lăng, nhìn chăm chú vào nữ Hoang Ma này.
Ngoại trừ trên đầu có sừng thú, sau lưng có cánh dơi, thì mỗi một tấc da thịt trên người ma nữ trước mắt này đều cực kỳ giống nhân loại, dáng người quyến rũ cùng với cặp đùi trắng như tuyết.
Vương Thận Nhất khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng đè xuống dục vọng của mình.
"Ma nữ! Hãy nói cho ta biết tất cả mọi chuyện về Huyết Ma Giáo." Giọng nói của Vương Thận Nhất mang theo cảm giác lạnh lùng và uy nghiêm.
Cho dù thân thể đang bị áp chế nặng nề, nhưng ánh mắt của Tử Lăng lại sắc bén như lợi kiếm. Nàng chăm chú nhìn vào Vương Thận Nhất, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười trào phúng. Hiển nhiên ma nữ này hoàn toàn không khuất phục, nhưng Vương Thận Nhất lại có đủ kiên nhẫn để ép nàng mở miệng nói ra.
"Han là ngươi biết rất rõ! Sẽ không có ai tới đây cứu ngươi đâu." Vương Thận Nhất chậm rãi nói.
"Ha ha... Không nói thì còn có thể sống sót, nói ra là chết chắc rồi." Tử Lăng trào phúng nói.
Vương Thận Nhất khẽ lắc đầu, trong giọng nói có mang theo một chút ôn hòa: "Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần ngươi bằng lòng nhổ khối u ác tính Huyết Ma Giáo này ra cho Phật môn, thì ngươi cũng có thể giống như ta, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật, thu hoạch được Phật Đà Quả Vị."
Nói xong, gã duỗi một tay ra, chỉ thấy một mảnh kim quang mơ hồ tản ra trên bàn tay kia, giống như đang biểu hiện ra hi vọng thành Phật với Tử Lăng.
Ma quang u ám lóe lên trong đôi mắt Tử Lăng, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Thận Nhất, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười khinh miệt, lại cất giọng lạnh lẽo như băng nói: "Vương Thận Nhất ngươi luôn mồm nói người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhưng bản thân ngươi lại dùng máu tươi của trăm vạn giáo đồ tới lót đường cho mình thành tựu La Hán. Ngươi phản bội Hắc Hồn Giáo, phản bội những tín đồ từng thành kính đi theo ngươi, chỉ vì tu vi cá nhân của ngươi."
Vẻ mặt Vương Thận Nhất vẫn không thay đổi, gã lạnh nhạt đáp lại: "Ngươi sai rồi. Ta chưa bao giờ phản bội lại bất kỳ ai, mục tiêu của ta chưa bao giờ thay đổi, chính là có được sức mạnh cường đại! Thiên Ma Giáo, Hắc Hồn Giáo, Huyết Ma Giáo, những giáo phái này cũng chỉ là một đám ngu xuẩn bị Phật Đà áp bức nên mới tự xây dựng ra, ta chỉ lợi dụng bọn họ, lợi dụng sự ngu xuẩn của bọn họ, như thế mà thôi. Ta và ngươi đều là người thông minh, hẳn là ngươi cũng biết nên lựa chọn như thế nào, là lấy hay bỏ?"
Tử Lăng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là người, ta là Ma. Đương nhiên là ngươi có thể tùy tiện vứt bỏ thân phận Hắc Hồn Giáo này, sau đó xoay người trở thành đệ tử của Phật Đà. Nhưng ta vốn là Ma tộc, làm sao có thể được đối phương tiếp nhận? Bởi vì cái gọi là không phải tộc ta, tất sinh lòng khác. Đạo lý này, lẽ nào ngươi không hiểu."
Vương Thận Nhất khẽ lắc đầu: "Cô nương, chẳng lẽ ngươi chưa đọc kinh Phật sao? Kinh Phật có nói: Chúng sinh bình đẳng, chúng sinh đều có thể thành Phật, bất luận là người, yêu, ma hay là thần, chỉ cần trong lòng có Phật, đều có thể thành tựu Phật Đà Chính Quả."