Chuong 1364: Linh Caml
Chuong 1364: Linh CamlChuong 1364: Linh Caml
Chuong 1364: Linh Caml
Lại nói, tấm Trấn Ma Bia này tuyệt đối không thể rơi xuống đất! Một khi Trấn Ma Bia rơi xuống đất có nghĩa là con ma vật bên dưới đã bỏ chạy. Đến lúc đó, toàn bộ Hải Già Sơn đều sẽ biết chuyện vừa xảy ra ở nơi này.
Vào thời điểm ấy, mặc dù Tử Lăng đã thoát khỏi Trấn Ma Bia, nhưng tay chân nàng vẫn bị xích sắt khóa chặt như cũ.
Lý Thủy Đạo cầm một tấm ngọc phù màu vàng sáng trong tay, nhẹ nhàng vung lên, tấm ngọc phù kia lập tức tản ra một vầng quang mang nhu hòa. Ánh sáng chiếu rọi lên chiếc khóa sắt trên người Tử Lăng. Phía trên chiếc khóa sắt ấy lập tức sáng lên một mảnh Phạn văn màu vàng.
Phạn văn lóe lên đến đâu, từng chiếc khóa sắt lân lượt được mở ra đến đấy, vậy mà ngay sau đó, tất cả đều quay sang, chế ngự tay chân của Ảnh Ma Vương Thận Nhất.
Tử Lăng hoạt động tay chân một chút, cảm thấy rất thoải mái. Nàng đứng dậy, cúi người thật sâu với Lý Thủy Đạo: "Đa tạ chủ nhân đã ra tay cứu giúp."
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Thừa dịp đêm tối, mau chóng rời đi."
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, chui thẳng vào trong cái bóng của Tử Lăng. Tử Lăng cảm thấy một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể, đó chính là sức mạnh của Lý Thủy Đạo đang bảo hộ nàng.
Tử Lăng nhanh chóng đi ra bên ngoài Trấn Ma Tháp. Đột nhiên, một giọng nói dồn dập vang lên trong lòng nàng: "Lui về! Tái Ân Đầu Đà đang ở ngay bên ngoài!"
Trong lòng Tử Lăng vô cùng căng thẳng, cánh dơi sau lưng nhẹ nhàng vỗ một cái, lại yên lặng lùi về phía sau.
"Trốn lên đỉnh tháp." Giọng nói của Lý Thủy Đạo lại vang lên trong lòng Tử Lăng.
Tử Lăng nghe theo lời hắn, nhanh chóng bay lên trên tránh né. 9ei9r
Sau khi ẩn mình thật kỹ, Tử Lăng thầm hỏi trong lòng: "Chủ nhân, sao hắn lại ở bên ngoài?"
"Tái Ân Phật Đà có tu vi cao thâm, có lẽ trong lòng hắn đã sinh ra một tia linh cảm." Giọng nói của Lý Thủy Đạo vang lên trong lòng Tử Lăng, từ đầu đến cuối, âm điệu kia đều rất bình tĩnh, có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ yên ổn.
"Âm Ảnh pháp lực của ta sẽ giúp ngươi ẩn giấu khí tức, tất cả đều phải nghe hiệu lệnh của ta."
Tử Lăng nín thở nhìn chăm chú xuống bóng tối bên dưới, yên lặng gật đầu.
Cùng lúc đó, cánh cửa lớn bên ngoài Trấn Ma Tháp từ từ mở ra, Tái Ân Phật Đà mặc áo cà sa màu vàng xuất hiện ngay tại cửa chính.
Sắc mặt gã vô cùng nghiêm trọng, trong mắt lóe lên một mảnh Phật quang màu vàng, giống như có thể xuyên thủng hết thảy hư ảo. Ánh mắt gã quét một vòng trong tháp, phát hiện hết thảy đều như cũ, nhưng trong lòng lại càng thêm bất an.
Rõ ràng là bất an vô cùng, nhưng Tái Ân Phật Đà lại không thể chỉ ra được chỗ nào có vấn đề. Chẳng qua trong lòng đã bất an nghĩa là có điềm báo xấu, tu vi của Tái Ân Phật Đà đã đạt đến cấp độ này rồi, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ sinh ra linh cảm được.
Gã nhíu mày, chậm rãi đi về phía tâng dưới chót nhất của Trấn Ma Tháp.
Chỉ một lát sau, Tái Ân Phật Đà đã đi tới tầng dưới chót của Trấn Ma Tháp, gã liếc mắt một cái đã nhìn thấy con ma vật đang bị trấn áp bởi Trần Ma Bia. Đó là một con quái vật có Âm Ảnh ma lực, xấu xí, dơ bẩn, lệ khí ngút trời.
Là Vương Thận Nhất!
Trong mắt Tái Ân Đầu Đà lóe lên một tia kinh ngạc, rốt cục gã cũng nhìn ra lai lịch của con ma vật này.
Nếu Vương Thận Nhất ma hóa rồi bị trấn áp, chẳng phải ma nữ của Huyết Ma Giáo kia đã bỏ chạy rồi?
"Hỏng rồi!" Tái Ân Phật Đà trầm xuống. Gã lập tức xoay người, thân hình hóa thành một luồng sáng, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua cánh cửa Trấn Ma Tháp đang mở rộng, chỉ để lại một luồng tàn ảnh lập lòe trong không khí.
Bên ngoài Trấn Ma Tháp là một khu quảng trường đá xanh rộng lớn, ánh trăng bị tâng mây dày đặc che phủ, bóng đêm như mực, chỉ có ánh đèn yếu ớt trên Trấn Ma Tháp đang chập chờn trong bóng đêm. Gió đêm rít gào, thổi tan tâng ma khí vốn đã mỏng manh, chỉ để lại một vùng trống trải và yên tĩnh.
Dường như đã không thể nào tìm được dấu vết của con ma nữ kia.
"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!" Trong mắt Tái Ân Đầu Đà lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo. Ga chắp hai tay lại, lẩm nhẩm niệm Phật chú.
Chỉ trong nháy mắt, bầu trời đêm đen kịt đã xuất hiện một vết rách, dường như vừa bị xé toạc ra, Phật quang vạn trượng đổ xuống từ trong khe nứt nọ, làm cho hơn phân nửa Hải Già Sơn đều bị bao phủ trong một mảnh hào quang màu vàng kim.
Dưới Phật quang chiếu rọi, bất cứ ma ảnh nào cũng không thể trốn được.
Quả nhiên... ở một góc miếu thờ, vừa có một cái bóng đen mơ hồ nhanh chóng xuyên qua dưới mái hiên với ý đồ thoát khỏi Hải Già Sơn.
"Phiên Thiên Phật Chưởng!" Tái Ân Phật Đà gầm lên một tiếng, âm thanh chấn động hư không.
Trong nháy mắt sau, thân hình của gã biến mất, tựa như đã dung nhập vào mảnh hư không chung quanh rồi.
Ngay sau đó, có cảm giác cả bầu trời cũng phải run ray theo động tác của gã, một cái chưởng ảnh cực lớn nhanh chóng ngưng tụ ở phía chân trời. Chưởng ảnh kia to lớn vô cùng, giống như một ngọn núi cao nguy nga vắt ngang giữa thiên địa.
Trên chưởng ảnh có Phật quang lưu chuyển, kim mang vạn đạo.
Dưới luồng uy áp này, bóng đen kia lập tức cảm nhận được một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, nó giãy giụa muốn thoát đi, nhưng dưới Phật quang và chưởng ảnh che trời kia chiếu rọi, nó lại phát hiện mình đã không còn chỗ nào để trốn.
Chỉ thấy chưởng ảnh khổng lồ mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, lại lấy khí thế lôi đình vạn quân từ trên trời giáng xuống.
So sánh với chưởng ảnh kinh người trước mặt, bóng đen kia vốn đã nhỏ bé lại càng thêm bất lực, nhưng ngay khi chưởng ảnh sắp đánh trúng bóng đen, nó lại đột nhiên hóa thành một luồng khói xanh, trực tiếp tiêu tán trong bầu trời đêm, chỉ để lại cái chưởng ảnh khổng lồ kia vừa thoáng ngưng trệ trong khoảnh khắc ngay giữa không trung, sau đó cũng chậm rãi tiêu tán, giống như vừa rồi vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Hóa ra là giả!" Trên mặt Tái Ân Đầu Đà lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, gã không dám tin vào hai mắt của mình. Rõ ràng cái bóng vừa rồi chỉ là mồi nhử! Đối phương thả mồi để lừa gạt Phiên Thiên Ma Chưởng của gã rời đi. Đến cùng là con ma nữ kia chạy đi nơi nào rôi?