Vốn dĩ lúc trước, nguyên vật liệu trong tay hắn còn không đủ, nhưng hiện giờ, vừa kiếm chác được một mớ tiền của phi nghĩa là ba mươi hai khối linh thạch, hắn không chút do dự đã lập tức dùng linh thạch bổ sung vào.
Buổi tối...
Hắn đi thực đường dùng cơm, đồng thời hỏi thăm tình hình tu hành của các sư đệ trong ngày hôm nay.
Hỏi thăm xong, cũng đến lúc rửa mặt đi ngủ rồi.
Mãi cho tới lúc đêm khuya, khi trăng sáng treo cao trên trời, Lý Thủy Đạo đang nằm trên giường, lập tức tỉnh dậy, mặc trên người bộ áo ngủ rộng thùng thình, ăn vào một viên Ngọc Hành đan, sau đó bước ra sân nhỏ, lân lượt tu luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, 《 Thiên Oa Di Hành 》, 《 Thủy Nguyệt Lưu Châu 》trong làn gió nhẹ.
Sau khi tu luyện công pháp đến viên mãn, hắn lại đi vào ngủ, thẳng đến bình minh.
Lúc bình minh, hắn lại bắt đầu tu luyện 《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》, dùng kiếm hoạt động gân cốt, thư giãn thân thể, hít thở không khí trong lành.
Về phần pháp thuật 《 Thủy Dũng Tiềm Hành Thuật 》, bởi vì hắn đã luyện thành, nên không cần tu luyện mỗi ngày nữa, chỉ cần thỉnh thoảng xem lại một chút là được.
Lại nhớ năm đó, hắn có thể chém chết Lâm Viễn Nhân, môn pháp thuật này cũng có công lao không nhỏ, nếu không phải hắn có thể tùy thời biến mất trong nước, chỉ sợ đã sớm bị Thanh Lân Tiễn của đối phương cắt trúng rồi.
Trong một gian phòng trà riêng tư, bí mật thuộc phường thị Ngũ Độc môn.
Lý Thủy Đạo đang lặng lẽ ngồi trong phòng trà, chén nước trà trong tay không ngừng sóng sánh, nhộn nhạo.
Đột nhiên cửa phòng trà mở ra, trà nữ dẫn hai vị nữ tử mặc trên người một bộ bạch bào tố y, cùng bước vào phòng trà.
Hai nữ tử này có dáng người thon dài, trên đầu mang khăn che mặt, nhưng ai nấy đều có một đôi mắt rất xinh đẹp, trên người tản ra mùi hoa nhàn nhạt.
Chỉ thấy nữ tử cầm đầu trực tiếp tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp của mình.
Người này đúng là thị nữ Bạch Liên Hoa của Lam Hoa Ảnh.
"Mời Bạch cô nương ngồi, cũng mời vị cô nương này ngồi." Lý Thủy Đạo vội vàng lên tiếng mời mọc.
"Nàng ấy đứng là được." Bạch Liên Hoa cười nhẹ, rồi tao nhã ngồi xuống đối diện với Lý Thủy Đạo.
"Tháng này có chuyện gì không?" Bạch Liên Hoa dò hỏi.
"Có."
Bạch Liên Hoa vừa nghe vậy, đã nhanh chóng cởi một cái túi vải từ trên người xuống, đặt nó lên bàn.
Đây không phải túi trữ vật, chỉ là một cái túi vải bình thường, bên trong có chứa tám khối linh thạch, bốn mươi tiền ngọc, tổng cộng là một ngàn tiền ngọc, cũng là lương tháng này của hắn.
Lý Thủy Đạo bỏ cái túi đó vào trong túi trữ vật của mình, rồi nhanh chóng lấy một phong thư từ trong túi trữ vật ra, vẻ mặt trịnh trọng giao nó cho Bạch Liên Hoa.
"Thư này là?" Vẻ mặt Bạch Liên Hoa lộ ra chút nghi hoặc.
"Đây chính là cơ mật, ngươi cứ đưa cho tiểu thư xem đi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Vậy được rồi." Bạch Liên Hoa tiếp nhận thư tín, trực tiếp cất vào trong áo.
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là hạ nhân, những chuyện cơ mật kiểu này, có thể không tiếp xúc thì tốt nhất là không tiếp xúc.
Về điều này, Lý Thủy Đạo kia lại khá chu đáo.
"Lý đạo hữu đã vất vả rồi. Lần này, tiểu thư đặc biệt phân phó để ngươi gặp mặt thị nữ mới của nàng một chút." Bạch Liên Hoa lập tức mỉm cười thần bí, ra hiệu cho thị nữ đứng bên cạnh mình, bỏ khăn che mặt xuống.
Khăn che được cởi bỏ, để lộ ra ngay trước mắt Lý Thủy Đạo, một gương mặt thanh tú, dung nhan như họa. Nàng cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Tương Tuyết.
Trên mặt Tương Tuyết tràn ngập cảm xúc phức tạp, nàng đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, nhẹ giọng nói: "Đa tạ sư huynh đã cứu ta khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng kia."
Bạch Liên Hoa cười nói: "Hiện giờ Tương Tuyết cô nương đã tìm được nơi nương tựa là tiểu thư rồi. Tiểu thư để ta truyền lời, nói cho ngươi biết một câu, ngươi cần phải ghi nhớ rõ ràng."
"Chậm đã! Để ta lấy giấy ra ghi lại." Lý Thủy Đạo vội vàng lấy giấy bút từ bên trong túi trữ vật ra, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng trịnh trọng đợi nàng mở lời để ghi chép.
Bạch Liên Hoa có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu chầm chậm nói: "Tiểu thư nói —— có những chuyện một khi đã làm thì không thể quay đầu lại được, cơ hội cầu sống duy nhất của ngươi là… trung thành."
Lý Thủy Đạo vừa ghi nhớ vừa nói: "Tiểu thư nói quá đúng, những lời này tràn ngập triết lý."
Bạch Liên Hoa: "..."
"Khụ... quả nhiên Lý đạo hữu rất tín phục mỗi một câu nói của tiểu thư. Ta tin rằng nếu tiểu thư biết những chuyện Lý đạo hữu đã làm, nhất định sẽ rất vui mừng." Tiếp đó, Bạch Liên Hoa quay đầu nhìn về phía Tương Tuyết, ánh mắt thâm thúy nói: "Những lời này cũng là nói cho ngươi nghe."
"Tương Tuyết đã nhớ kỹ, ân cứu mạng của tiểu thư, Tương Tuyết trọn đời khó quên." Tương Tuyết tỏ vẻ cực kỳ cảm kích, vội vàng lên tiếng nói.
"Tuyết Nhi... Lý đạo hữu, cũng rất lâu rồi các ngươi không gặp nhau, ngồi xuống uống chén trà đi." Tới lúc này, Bạch Liên Hoa mới mở miệng cho phép Tương Tuyết ngồi xuống. Ba người bọn họ vây quanh bếp lò ấm áp, pha trà, thưởng trà ôn chuyện.
Trong lúc nhất thời...
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn Tương Tuyết, tựa như có vô số lời muốn hỏi. Tương Tuyết nhìn Lý Thủy Đạo, dường như cũng chất chứa vô vàn tâm sự, nhưng trong phòng trà, vẫn còn một Bạch Liên Hoa đang ngồi.
Bọn họ có thể nói được cái gì đây?
Lam Hoa Ảnh, ngươi đúng là một ả tiện nhân, để lão tử đi giám sát Kim Diện Lang Quân, lại dùng Tương Tuyết tới uy hiếp lão tử.
Nếu hắn làm việc không tận tâm tận sức, khẳng định là nàng ta sẽ để Tương Tuyết đi tố giác hắn.
Ngươi cmn bố trí một vòng lại một vòng vây, thủ đoạn thật cao minh, đúng là tiện nhân mà. Ngươi thiết lập cho ta tình huống như thế này, đương nhiên không thể nói được mấy chuyện bí mật kia rồi. Thế thì còn chuyện gì để nói nữa?
Nói nhiều sai nhiều, thôi thì dứt khoát không nói.
Lý Thủy Đạo nhìn vẻ mặt mang ý cười nhàn nhạt của Bạch Liên Hoa.
Không nói cũng không được...
Hắn với Tương Tuyết xa cách đã lâu mới gặp lại, nhưng một câu cũng không nói, nếu để Lam Hoa Ảnh biết, kiểu gì nàng ta cũng sẽ cho rằng hắn là kẻ tâm cơ thâm trầm.