Hiện giờ bên trong gia tộc, đang có không ít tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ, nhưng ở ngoài sáng, lại chỉ có ba tu sĩ Dung Linh cảnh.
Đệ nhất chiến lực: Lý Thiên Vũ, cũng là cao thủ Thiên Bảng của Ngũ Độc môn, Hải Xà đạo nhân.
Bởi vậy lương tháng gia tộc phân cho ông ấy, ít nhất cũng là ba nghìn linh thạch một năm. Mặt khác, ông ấy chính là cao thủ của Ngũ Độc môn, còn có thể thông qua thực hiện nhiệm vụ tông môn để thu hoạch thêm tài nguyên khác nữa.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc, đã mất đi đồng tham, tu vi trì trệ không tiến, chiến lực thuộc hàng lót đáy bên trong nhóm nhị giai tu sĩ, đã chủ động từ bỏ lương tháng của gia tộc.
Đại trưởng lão Lý Hải Long, cũng mất đi đồng tham, tu vi trì trệ không tiến, chiến lực suy nhược.
Trên thực tế, ba nhị giai tu sĩ vốn không phải toàn bộ thực lực của gia tộc Lý thị bọn họ, nếu Lý Thủy Đạo đoán không sai, trong gia tộc vẫn còn ít nhất là mười mấy, thậm chí hai mươi nhị giai tu sĩ khác nữa...
Chẳng qua bọn họ đều không ở lại Hắc sơn, mà đang sinh sống bên trong biển rộng vô ngần, làm một tán tu tiêu dao tự tại.
Phải biết rằng, tu sĩ Lý gia bọn họ vốn có xuất thân từ Bích Hải môn, toàn tộc từ trên xuống dưới đều lấy hải thú làm đồng tham.
Nhưng hơn năm mươi năm trước...
Lý Thiên Tuyệt phản bội Bích Hải môn, khiến cho cao thủ Bích Hải môn trực tiếp đi tới thanh toán Lý gia, nhị giai tu sĩ có thể ngự không phi hành tự nhiên cũng là nhóm người chạy trốn nhanh nhất.
Dù sao chết đạo hữu, không chết bần đạo.
Bởi vậy, chỉ còn lại một nhóm cực kỳ ít ỏi những tu sĩ liều chết ở lại tác chiến bên trong gia tộc, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, mà tuyệt đại đa số đều lựa chọn bôi dầu dưới lòng bàn chân, vội vàng bỏ chạy.
Cũng vì thế, dòng chính đích thực của Lý gia bọn họ đã bị tàn sát hầu như không còn, chỉ còn lại nhóm chi mạch nhân cơ hội chạy trốn tới Hắc sơn, bán tháo rất nhiều gia sản, lúc này mới một lần nữa tổ kiến nên Thần Mộc thành Lý gia.
Trong quá trình Lý gia bọn họ xây dựng lại gia tộc, từng có không ít nhị giai tu sĩ xuất hiện trợ giúp. Những tu sĩ này đều thả hải thú đồng tham vào trong biển rộng, sau đó lẻ loi một mình đi tới Hắc sơn giúp đỡ một tay, không cầu bất cứ hồi báo gì, thuần túy chỉ vì huyết mạch thân tình đang chảy trong cơ thể.
Sau khi xây dựng xong Lý gia, bởi vì đồng tham không thể rời khỏi biển rộng, bọn họ lại một lần nữa quay về hải dương, trở thành một chi nhánh khác của Lý thị.
Thực lực của một nhóm người này tuyệt không thể khinh thường, hiện giờ ở phía trên biển rộng, bọn họ sống như tán tu, phiêu bạt vô tung, thuần túy chỉ muốn làm một chút hoạt động giết người đoạt bảo, vào nhà cướp của.
Nói thật, đây cũng là bất đắc dĩ, bởi vì nếu không đi theo phương thức sai trái này, trong tay bọn họ sẽ không có một chút tài nguyên nào để tu luyện, chỉ có thể kiếm ăn giống đám hải tặc mà thôi.
Huống chi bọn họ đã không còn gia tộc trói buộc, trên mình đã dán nhãn kẻ lưu vong từ lâu rồi.
Hiện giờ, hơn năm mươi năm trôi qua, đến tột cùng là nhóm người này đã phát một mớ tiền của phi nghĩa, tu vi tăng mạnh, hay là bị Bích Hải môn tiêu diệt… không một ai hay biết nữa.
Tài nguyên...
Xét đến cùng, nguyên nhân vẫn là nó cả.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên sâu kín, hắn thu hồi Hành Khí đan và Tử Độc tán, lại đi ra bên ngoài gian phòng đá, đứng phía trên sân phơi nhìn về phía ao nước màu xanh biếc bên trong giếng cổ Ánh Nguyệt.
Giếng cổ này sâu mười mét, nếu giấu Huyết Hồn Châu dưới đáy ao, sẽ không một ai hay biết được.
Nhân lúc Kim Thứ sơn đang náo nhiệt, nên làm nhiều Huyết Hồn Châu một chút, sau đó giấu dưới đáy ao. Chờ mười năm sau, hắn hoàn toàn có thể dùng những viên Huyết Hồn Châu này để luyện chế Thái Âm Hàn Băng Đan rồi.
Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu, [1] cùng với tương lai chịu vây với tài nguyên, không bằng từ hiện tại liền bắt tay vào chuẩn bị.
[1] : Có thể hiểu câu này là nếu không cân nhắc lâu dài, tất có muộn phiền kế cận, muốn nhắc người ta phải biết dự tính sâu xa, đừng để nước đến chân mới nhảy.
Kim Thứ sơn.
Ban ngày trời quang.
Hai thanh niên cùng một vị tu sĩ có dung mạo già nua nhưng thực lực mạnh mẽ, cùng tụ tập phía trước một cửa hang đã bị ai đó cạy mở.
Sắc mặt ba người bọn họ đều có vẻ ngưng trọng.
Lão giả này tên là Điền Thượng Tranh, tu vi đã đạt tới Dung Linh cảnh, chỉ thấy lão chỉ vào lỗ thủng bên trên hang động kia, nói: "Lỗ thủng này không phải đâm từ bên ngoài xuống, mà rõ ràng là từ phía dưới hang động, dùng kiếm chém lên."
Điền Tử Kiếm nhíu mày nói: “Nghĩa là có người từng rơi xuống hang động đá vôi bên dưới, rồi thoát ra ngoài?"
Điền Thượng Tranh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán này.
Điền Tử Long cảm thán nói: "Thật không ngờ ở vị trí gần bí phủ của gia tộc bọn ta như vậy, lại có một hang động đá vôi thế này."
"Bên trong Kim Thứ sơn này vốn có rất nhiều hang động đá vôi, chỉ không ngờ, bên trong hang động đá vôi này lại có vài cái Địa Long Thiệt." Điền Thượng Tranh dùng tay vuốt râu, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Địa Long Thiệt kia chính là nơi có thể sản sinh ra thạch nhũ trong vạn năm linh nhũ nằm tại hang động đá vôi dưới lòng đất, nhìn tạo hình của nó, rất giống một cái lưỡi rồng nhẹ buông xuống, bởi vậy mới được gọi là Địa Long Thiệt.
Bên dưới cái lưỡi rồng này có một vũng nước nhỏ tên là "Tiên trì", bình thường tiên trì chỉ có kích cỡ bằng một cái bát nhỏ.
(Tiên trì ở đây là vũng hoặc ao nước dãi)
Một năm Địa Long Thiệt chỉ nhỏ xuống một giọt linh nhũ, muốn nhỏ đầy cái bát nọ, cần phải đợi một vạn năm, đây chính là vạn năm linh nhũ trong truyền thuyết.
Ba tháng trước, Hạ Nhược Tuyết ngã xuống bên trong hang động đá vôi này, đã dựa vào một bát nhỏ vạn năm linh nhũ để sống sót, cũng gia tăng tu vi tới cấp bậc Thông Linh cảnh hậu kỳ.
"Hiện giờ Long Tiên Trì kia đã cạn sạch, không còn lấy một giọt nào, hiển nhiên là bị người khác lấy đi rồi." Điền Tử Kiếm nói.
"Khẳng định là về sau, hắn còn có thể đến nữa."
"Hãy niêm phong nơi này lại đi." Điền Thượng Tranh suy tư thật lâu, mới nói.