"Nhưng… bí phủ của Điền gia chúng ta ở gần nơi này quá, nếu sau này, người nọ trở về, lỡ như hắn vô tình tìm được vị trí của bí phủ, mọi chuyện sẽ rất phiền toái. Một khi vị trí bí phủ của Điền gia ta bại lộ, bị Ngũ Độc môn kia biết được, khẳng định là tài nguyên trong vòng một năm của gia tộc sẽ mất đi ít nhất là hai vạn linh thạch."
"Không đến mức ấy đâu. Trong số những gia tộc tu tiên ở gần nơi này, Điền gia chúng ta là mạnh nhất, ngay cả khi vị trí bị lộ cũng không quá đáng ngại, chỉ cần chúng ta bảo vệ được nguồn tài nguyên ở đây là đủ. Đúng là Ngũ Độc môn kia sẽ thu thuế má, nhưng một khi bọn họ không nắm rõ tình hình, tiền thuế một năm chỉ rơi vào khoảng một vạn linh thạch mà thôi." Điền Tử Long nói.
"Câm miệng! Một vạn linh thạch, ngươi có biết con số ấy có thể trợ giúp cho bao nhiêu tộc nhân đi lên tiên đồ hay không? Ngươi cũng biết hàng năm Thần Mộc thành Lý gia cần phải bán trên một nửa đệ tử nhà mình đi Ngũ Độc môn, chỉ vì bọn họ thiếu một vạn linh thạch này hay không?" Điền Thượng Tranh lớn tiếng quát.
"Đúng là nhóm hậu bối các ngươi sống quá mức an nhàn, không có trải qua tông môn thí luyện, nên căn bản không biết cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé. Không nói lằng nhằng nữa, lập tức lấp kín nơi này cho ta."
"Thất thúc, thực sự không thể lấp hang động đá vôi này được, chỉ có thể gọi thợ tới, làm cái xà ngang ở trong này, chống nó lên, sau đó phủ bùn đất, trồng thảm cỏ, là có thể che giấu được. Nhưng cách này cũng không bền, chỉ cần trải qua mưa nắng dãi dầu, không đến vài năm nó sẽ sụt xuống, đến lúc ấy, cửa hang lại lộ ra thôi."
"Đáng tiếc nơi này không có linh mạch, nếu có linh mạch, chúng ta có thể rút lấy linh khí bên trong địa mạch dùng để bố trí trận pháp, làm như vậy thời gian sẽ lâu hơn một chút. Nhưng nếu không có linh mạch, có thể dùng linh thạch tới thay thế để bố trí trận pháp, có điều thời gian duy trì sẽ ngắn hơn."
"Thất thúc, người xem… không bằng chúng ta dựng một căn nhà gỗ ở trong này, lại để tộc nhân cải trang thành thợ săn tới đây thủ vệ, chỉ cần nhà gỗ không đổ sụp, thì cửa vào của hang động đá vôi này sẽ vĩnh viễn không lộ ra ngoài, mà hàng năm, chúng ta hoàn toàn có thể tu sửa căn nhà gỗ ấy, nó tuyệt đối không sụp được đâu..."
Điền Thượng Tranh gật gật đầu nói: "Ừm... Kế này rất khả thi! Để lão phu trở về trấn giữ bí phủ, còn hai người các ngươi phụ trách xây dựng phòng ốc ở chỗ này, làm ngày làm đêm cho đến khi hoàn thành, tuyệt không được để xảy ra sơ suất!"
"Tuân mệnh." Điền Tử Long và Điền Tử Kiếm đồng thời ôm quyền nói.
Mặt trời buổi chiều từ trên đỉnh núi chậm rãi hạ xuống bên dưới, bầu trời đêm nhanh chóng bao phủ cả tòa Kim Thứ sơn.
Lý Thiên Hổ dẫn theo bốn tộc nhân trẻ tuổi vội vàng rời khỏi Kim Thứ sơn, lại đi dọc theo sơn đạo, cấp tốc tiến về phía trước, cả chặng đường dài, không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Tới cuối cùng, trước khi sắc trời dần tối, bọn họ cũng thành công rời khỏi mảnh sơn đạo hẹp hòi trên Kim Thứ sơn, đi tới trạm dịch bên dưới sơn đạo.
Vừa tiến vào bên trong trạm dịch, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng buông lỏng một hơi.
"May mắn không gặp phải nữ ma tu kia." Lý Thiên Hổ lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Tuy ông ấy cũng không biết thực lực của nữ ma tu kia cao đến cỡ nào, nhưng đối phương có thể gây nên cuộc chiến lớn tới mức này, thực sự khiến trong lòng Lý Thiên Hổ cảm thấy sợ hãi.
Suy cho cùng, một đường tu luyện đến Thông Linh cảnh hậu kỳ, ông ấy cũng chưa trải qua bao nhiêu hồi sinh tử đại chiến.
Mọi người nhanh chóng đi vào trạm dịch, trong lòng cảm thấy ung dung hơn nhiều. Hiện tại, bọn họ đã đói đến mức cái bụng sôi lên ục ục, bởi vậy vừa bước vào trạm dịch đã tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức một bữa tối phong phú.
"Tiểu Nhị nhanh lên món ăn nào!"
"Xong ngay đây."
Một lát sau, thịt nướng thơm ngon, bát canh nóng hổi, tản ra mùi hương mê người, lập tức được bưng lên bàn, làm cả nhóm người không nhịn được, trực tiếp chảy nước miếng.
"Ăn nào, ăn nào, ăn nào... Ăn xong, chúng ta trực tiếp nghỉ ngơi ở nơi này, chờ tới sáng ngay mai, liền cưỡi khoái mã về nhà." Lý Thiên Hổ phân phó.
"Đa tạ thế bá."
"Chúc mừng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, thuận lợi quay về." Lý Thiên Hổ giơ chén lên nói.
"Chúc mừng!" Mọi người đều nâng chén lên, cùng nhau uống rượu.
Uống rượu xong, mọi người bắt đầu thưởng thức mỹ thực bên dưới, thịt đậm đà, canh ngon miệng, trong lòng vô cùng thư thái dễ chịu.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một tên dịch đinh trẻ tuổi, với dáng người cà lơ phất phơ đi tới, gã lười biếng xoa xoa tay, bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn hỏi: "Các ngươi đi vào trong núi từ nơi này ư?"
Lý Thiên Hổ gật gật đầu, trầm giọng nói: "Đúng thì thế nào?"
Dịch đinh kia cười lạnh nói: "Các ngươi đi vào trong núi được bao lâu rồi?"
Ánh mắt Lý Thiên Hổ lập tức trở nên cảnh giác, ông ấy không trả lời câu hỏi của dịch đinh kia, mà dùng một loại giọng điệu ngạo mạn nói: "Ngươi chỉ là một tên dịch đinh nho nhỏ không cần biết."
"Hắc hắc... Vậy để ta đoán một chút nhé, các ngươi đã vào trong núi được một năm rồi. Phải hay không?" Dịch đinh cười lạnh hỏi.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lý Thiên Hổ tức giận quát lớn.
"Ngươi là người của gia tộc tu tiên Lý thị tại Thần Mộc thành, vào núi vì trông coi bí phủ, hiện giờ thời hạn trông coi đã hết, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, có đúng hay không?" Nghe được câu hỏi kia, hai mắt dịch đinh lập tức lóe lên tinh quang lãnh khốc.
"Muốn chết!" Lý Thiên Hổ quát lớn một tiếng, rồi trực tiếp đánh ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, một quyền nhắm thẳng vào ngực dịch đinh trước mắt.
Dịch đinh nọ lại ra tay như tia chớp, dễ dàng bắt được tay của Lý Thiên Hổ, sau đó hung hăng dùng sức.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, cánh tay kia trực tiếp bị vặn gãy.
"A!" Lý Thiên Hổ phát ra một tiếng hét thảm.
Ngay sau đó, một luồng lực lượng cực lớn nhanh chóng xỏ xuyên qua thân thể, trực tiếp ném ông ấy xuống dưới đất.
Giây tiếp theo, một con độc xà đen thùi vội vàng bò từ trên người Lý Thiên Hổ ra.
Nhìn thấy con rắn này, ánh mắt dịch đinh nọ lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.