Tác dụng lớn nhất của kính viễn vọng chính là dùng nó có thể nhìn chằm chằm vào giao lộ, tìm được mục tiêu sau đó một đường theo dõi, nhưng gặp phải mục tiêu cố ý che giấu, một mực trốn vào bên trong núi rừng rậm rạp, thì trừ phi trong lúc vô tình gặp được, nếu không gần như kính viễn vọng cũng trở thành vô dụng.
Nhìn được càng xa, tâm điểm chú ý càng nhỏ.
Tầm mắt càng gần, càng không thu hoạch được gì.
"Ta có biện pháp truy tung." Hạ Nhược Tuyết chợt quay đầu nhìn về phía đồng tham của mình.
Bạch Cốt Khô Lâu vừa hút một con thằn lằn yêu thành thây khô, lập tức mở miệng ra, phun tới một luồng sương máu đặc sệt.
Ngay giữa không trung, sương máu trực tiếp hóa thành hình dạng con thằn lằn yêu vừa nãy, thứ này do tinh huyết và hồn phách của thằn lằn yêu ngưng tụ mà thành.
Hư ảnh thằn lằn yêu có kích cỡ to bằng nắm tay, phiêu phiêu đãng đãng bay theo một hướng.
Hai mắt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng, đột nhiên hắn nghĩ tới một khả năng. Điền Thượng Long kia vốn không đi xa, gã chỉ đang trốn ở gần đây thôi.
Quả nhiên không ngoài dự kiến!
"Đi tìm chết!" Điền Thượng Long trực tiếp hiện ra từ trạng thái ẩn thân, trong tay gã nắm chặt một cây trường thương.
Phi Sa Thương.
Thương chưa đến, cát đã bay đá đã chạy, cuồng phong ầm ầm cuồn tới.
Đối mặt với một thương dũng mãnh nọ, Lý Thủy Đạo chẳng những không lùi mà còn tiến tới. Hắn cầm chắc Song Ngư Du Long Kiếm trong tay, anh dũng vọt lên.
Trong tình thế nguy hiểm sinh tử đôi đường như thế, càng lùi bước, càng mau chết, chỉ có không màng nguy hiểm, dũng cảm tiến tới, thì may ra mới có một đường sinh cơ.
Ầm vang ù ù long...
Một tảng cự thạch to tướng bay lên từ sau lưng Lý Thủy Đạo. Đáng tiếc, pháp thuật thạch thứ bén nhọn kia đã đâm hụt.
Hạ Nhược Tuyết đang lơ lửng giữa không trung, tất nhiên cũng chịu một chút thương tổn.
Điền Thượng Long có hơi bất ngờ về tình huống này.
Vừa nãy gã đã đoán sai, thực sự không ngờ Lý Thủy Đạo lại dám xông lên chịu chết.
"Ngươi muốn tìm chết, ta thành toàn cho ngươi!" Điền Phi Long lộ vẻ mặt dữ tợn.
Phi Sa Thương trong tay vung lên, vô số hòn đá bén nhọn có kích có bằng quả trứng ngỗng, lập tức cuồn cuộn nổi lên, một mực bay múa giữa không trung.
Cuồng phong gào thét, trực tiếp bổ thẳng vào mặt Lý Thủy Đạo.
Nhưng loại pháp thuật phi sa này đánh lên người hắn căn bản không mang đến một chút tác dụng nào, thậm chí cả vụn băng cũng không đánh ra nổi.
Lý Thủy Đạo cầm Song Ngư Du Long Kiếm trong tay, một thân pháp lực không hề giữ lại chút nào, trực tiếp rót toàn bộ vào bên trong phi kiếm.
Song Ngư Du Long Kiếm, kiếm quang như hồng, một kiếm hung hăng va chạm cùng Phi Sa Thương.
Hai kiện này đều là thượng phẩm pháp khí, phẩm chất giống nhau, bởi vậy pháp lực ai mạnh hơn, thì kẻ đó có thể thắng lợi.
Thực rõ ràng, pháp lực của Điền Thượng Long mạnh hơn Lý Thủy Đạo không chỉ một cấp bậc.
Chỉ thấy linh quang trên thân Phi Sa Thương màu vàng đất càng ngày càng chói mắt, khiến cho kiếm quang trắng như tuyết của Song Ngư Du Long Kiếm bị áp chế toàn diện.
Giây tiếp theo, ngay tại khoảnh khắc Lý Thủy Đạo sắp bị một thương đâm xuyên, thì đột nhiên, Song Ngư Du Long Kiếm trong tay hắn lại trực tiếp một phân thành hai.
Đại Ngư Kiếm trong đó vẫn một mực đối kháng với Phi Sa Thương, còn Tiểu Ngư Kiếm lại nhanh chóng lao ra ngoài, một kiếm cắt đứt cổ Điền Thượng Long.
Điền Thượng Long chỉ cảm thấy cần cổ chợt lạnh, pháp lực toàn thân không cách nào điều động được nữa.
Phi Sa Thương vốn đã chiếm thế áp đảo toàn diện, chuẩn bị giành lấy thắng lợi lại bại lui trong gang tấc.
Đại Ngư Kiếm nhẹ nhàng di động, Phi Sa Thương liền rời tay Điền Thượng Long.
Lý Thủy Đạo quơ Đại Ngư Kiếm, điều khiển thanh trường kiếm dị thường nọ xẹt qua, hóa thành một luồng kiếm quang lấp lánh ngay giữa không trung.
Cái đầu của Điền Thượng Long bị một kiếm cắt trúng.
Đại Ngư Kiếm chính diện cường công, Tiểu Ngư Kiếm vu hồi đánh lén.
Đạo dùng binh dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng [1].
Tiểu Ngư Kiếm vừa thành công đánh lén giết chết người, lại lặng yên bay vể trong tay Lý Thủy Đạo, không hề phát ra một chút linh quang nào, đúng là người thiện chiến thì không hiển lộ chiến tích chói chang.
Lý Thủy Đạo cầm kiếm đứng đó, ngay bên mép vách núi đen sâu cả trăm trượng.
Giờ khắc này, bóng dáng hắn lặng lẽ đắm mình trong gió lại lộ ra vẻ uy nghiêm lạ thường.
Thông Linh cảnh trung kỳ có thể chém một kiếm, giết chết Dung Linh cảnh... Đây đúng là một trận chiến kinh thế hãi tục, nhưng lại chỉ có một người chứng kiến, người đó chính là Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Thủy Đạo. Nàng biết phu quân của mình nhất định có thể đánh bại người này, chỉ là không ngờ hắn lại chiến thắng một cách dứt khoát như vậy, một kiếm chém giết, giống như giết gà thịt dê…
Nếu nàng và phu quân quyết đấu sinh tử...
Nghĩ đến một kiếm không sao tin nổi của Lý Thủy Đạo, Hạ Nhược Tuyết vừa tự hỏi đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho mình, đó là tuyệt không thể ngăn cản được.
Nhưng nếu phu quân lợi hại như vậy, vì sao hắn không tự mình ra tay, mà mỗi lần đều để nàng phải ra tay chứ?
Hẳn là phu quân dụng tâm lương khổ, hắn muốn huấn luyện nàng.
Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
Nếu không thì thực sự không thể giải thích được...
Lý Thủy Đạo chậm rãi thu hồi kiếm, cất giọng lạnh lùng nói: "Thất thần làm gì? Mau thu dọn chiến trường thôi."
Hạ Nhược Tuyết phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú, không chút do dự đã truyền lệnh cho Bạch Cốt Khô Lâu ra tay.
Bạch Cốt Khô Lâu hóa thành một luồng huyết quang, nhanh chóng lao xuống vách núi đen nơi Điền Thượng Long vừa ngã xuống.
Trong tay bộ khô lâu này trực tiếp xuất hiện một luồng lực hút mạnh mẽ, biến người nọ thành một viên Huyết Hồn Châu.
Viên Huyết Hồn Châu này lóe lên quang mang quỷ dị, tản ra một luồng khí tức tà ác khiến người ta hít thở không thông.
-----------------
[1] : câu đầy đủ trong binh pháp Tôn Tử là "Phàm chiến giả, dĩ chính hợp dĩ kỳ thắng".
Hoa Sam cho rằng "kỳ" ở đây có nghĩa là "bộ phận phụ", có nghĩa là lúc ta và địch giao chiến, luôn phải chuẩn bị ít nhất là một cánh quân phụ làm binh lực. Đây chính là "kỳ binh".
Những "kỳ binh" này có thể gây "bất ngờ" vào thời điểm quan trọng, làm gián đoạn quá trình triển khai lực lượng của kẻ thù, và là chìa khóa thành công, là át chủ bài của quân đội.
Đây là nguyên tắc "phân chiến" cơ bản trong chiến tranh.