Phù lục: Cực Hàn Sương Khí, đã được kích hoạt trước một bước, trực tiếp trói buộc khiến cho Điền Vô Luận không thể nhúc nhích được.
Phù lục: Hàn Băng Phúc Đỉnh, hóa thành bàn tay hàn băng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Hai thứ này chính là hai đạo nhị giai pháp thuật được dùng làm đòn sát thủ, lại phối hợp với bảy - tám đạo nhất giai pháp thuật, trực tiếp đề thăng uy lực của hai môn pháp thuật này lên tới trình độ lớn nhất.
Phải biết rằng, ở thời điểm Điền Vô Luận còn đang ngửa đầu uống dược, Lý Thiên Vũ đã tế ra phù lục.
Lại chờ đến thời điểm Điền Vô Luận cho rằng mình có thể hành động được rồi, mấy tấm phù lục nọ đã biến thành pháp thuật, trực tiếp phô thiên cái địa ập tới.
Kết quả không hề ngoài ý muốn, Điền Vô Luận đã bị một nhóm pháp thuật điên cuồng bao phủ, nhất là những loại pháp thuật này còn có thể phối hợp với nhau.
Thân thể Điền Vô Luận rơi vào bên trong cực hàn, trong mắt gã xuất hiện một tia hoảng sợ, nhưng tử vong sắp đến vốn không thể ngăn cản được.
Chỉ thấy toàn bộ hàn băng đạo pháp trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay hàn băng khổng lồ, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập thẳng vào tên tu sĩ bất lực dưới kia.
Điền Vô Luận không có bất cứ nơi nào để trốn.
Ầm vang long... Khi một tiếng nổ nặng nề vang lên, Hàn Băng Phúc Đỉnh trầm trọng dứt khoát nện xuống người gã, và chỉ trong nháy mắt, phía trên khu đất bẳng phẳng nọ đã xuất hiện một tòa băng sơn.
Đột nhiên, băng sơn rung chuyển, sau đó ầm ầm đổ sập.
Điền Vô Luận vừa dựa vào thân thể của chính mình chống đỡ được đạo pháp, thậm chí còn dư lực vận dụng pháp lực mạnh mẽ, chấn sụp băng sơn.
Nhưng thứ mà gã chờ đợi được, lại không phải một cú tuyệt địa lật bàn ngoạn mục, mà là một kiếm phong hầu của Lý Thiên Vũ.
Trường kiếm đâm thủng cổ họng.
Cảm nhận được một mảnh băng hàn trên cổ, Điền Vô Luận chợt có suy nghĩ, hết thảy mọi thứ trên đời này đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Không hổ là Thiên Bảng!
Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Điền Vô Luận trước khi chết.
Sau khi chém giết hai vị tu sĩ của Điền gia, Lý Thiên Vũ cũng đã rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà, phải mau chóng khôi phục pháp lực. Bởi vậy, lão mặc kệ cả đống chiến lợi phẩm trước mặt, không vội lao tới cướp đoạt, thay vào đó, lão vội vàng lấy ra một viên đan dược, khoanh chân tọa định, nhanh chóng ổn định tình trạng của bản thân mình.
...
Một khu vực bí ẩn trong cánh rừng thuộc Kim Thứ sơn.
Lý Thủy Đạo mở ra chiếc túi trữ vật có thêu mấy chữ "Thần Mộc thành Điền Thượng Long", rồi trực tiếp đổ toàn bộ những thứ bên trong ra ngoài, "Hoa lạp lạp" trước mắt xuất hiện một mảng lớn đầy vật phẩm.
Món đầu tiên ánh vào mi mắt Lý Thủy Đạo chính là hai kiện pháp khí.
Thượng phẩm pháp khí Phi Sa Thương.
Nó vốn là một thanh trường thương thon dài mà tinh xảo, thân thương được chế tạo từ kim loại đen, phong cách cổ xưa đại khí, mũi thương sắc nhọn lóe sáng hàn quang.
Mỗi một lần phi sa công kích đều có thể phóng xuất ra phi sa đạn. Phi sa đạn xoay tròn với tốc độ cao, mỗi một viên đều mang đến uy lực mười phần, có thể tạo thành thương tổn nặng nề.
Trung phẩm pháp khí Thạch Phương Thuẫn.
Một tấm lá chắn rất nặng mà chắc chắn, được tạo thành từ chất liệu nham thạch cứng rắn, trên mặt thuẫn có khắc đồ án phù văn phức tạp, tản ra một mảnh hào quang màu vàng đất nhàn nhạt.
Thạch Phương Thuẫn là một kiện phòng ngự pháp khí xuất sắc, có thể ngăn cản công kích và pháp thuật đến từ địch nhân, cũng có thể hấp thu và phân tán lực lượng công kích của địch nhân, bảo vệ và miễn dịch thương tổn cho người sử dụng.
Tiến công bằng Phi Sa Thương, phòng ngự dùng Thạch Phương Thuẫn.
Điền Thượng Long cũng được coi là tu sĩ công phòng nhất thể, đáng tiếc khi liều mạng cùng Lý Thủy Đạo, gã hoàn toàn không ngờ tới điểm xảo quyệt của Song Ngư Du Long Kiếm, bị Tiểu Ngư Kiếm lướt qua cổ trong khoảng cách gần như vậy, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, cái mạng nhỏ đã bị chôn vùi.
Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng hai kiện pháp khí này thôi đã có giá trị xa xỉ vô cùng rồi, nhưng đương nhiên, chúng nó vẫn không dùng tốt như Song Ngư Du Long Kiếm.
Ngoại trừ pháp khí, bên trong túi trữ vật còn có mấy bình đan dược tản ra mùi hương kỳ lạ.
Những này đan dược mang theo màu sắc rực rỡ, tản ra hương vị thảo mộc nồng đậm, tựa như bên trong đang ẩn chứa một mảnh lực lượng vô biên.
Mỗi một bình đan dược đều là bảo vật cực kỳ trân quý, nhưng với kiến thức trước mắt của Lý Thủy Đạo, hắn lại không biết mấy loại đan dược này, chỉ biết chúng tuyệt đối không phải là độc đan thôi.
Rõ ràng thứ này là thiện đan, ngửi mùi đan dược tỏa ra cũng có thể khôi phục pháp lực, tăng trưởng tu vi, nhưng cái tên cụ thể lại không gọi ra được.
Lại nói, tuy Điền Thượng Long này không phải tu sĩ Ngũ Độc môn, nhưng gã cũng tu luyện Hắc Sơn Ngũ Độc Công, vậy mà trong túi trữ vật không hề có độc đan, có thể thấy người này cũng không coi trọng độc công cho lắm.
Ngoài ra, bên trong túi trữ vật còn có mấy chục khối linh thạch, cùng với hai trăm tiền ngọc.
Đây chính là thứ tốt...
Phải biết rằng ở thời điểm hiện giờ, bên trong túi trữ vật của Lý Thủy Đạo chẳng có lấy một khối linh thạch nào, có khoản thu hoạch này lại gợi lên dục vọng mua sắm trong lòng hắn.
Có lẽ hẳn nên tìm một cơ hội đi mua chút Ngọc Hành đan, cho phép bản thân tu luyện xa xỉ một phen, mau chóng đề thăng tu vi tới Thông Linh cảnh hậu kỳ.
Cuối cùng, bên trong túi trữ vật còn năm tấm phù lục không ngừng lóe sáng linh quang.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy chúng ta, cẩn thận phân biệt những tấm phù lục này. Hắn biết hai tấm trong đó, đúng là "Độc Long Phù" đại danh đỉnh đỉnh của Ngũ Độc môn. Chúng chỉ là nhất giai phù lục, uy lực bình thường.
Năm đó, khi Lý Thủy Đạo tham gia khe sâu thí luyện, từng có tu sĩ dùng Độc Long Phù khiến cho hắn nếm chút thiệt thòi.
Ba tấm phù lục khác lại rất không bình thường, có khi đều là nhị giai phù lục.
Cái gọi là nhị giai phù lục, chính là bên trong phù lục có phong ấn pháp thuật của tu sĩ Dung Linh cảnh, một khi tế phù lục ra có thể uy hiếp đến nhị giai tu sĩ.