Những đóa hoa đào nhẹ nhàng phiêu tán dưới chân nàng, nhìn thì vô cùng diễm lệ, nhưng bất cứ một tu sĩ nào, thậm là bất cứ một con người nào, nếu tiếp xúc đến chúng, đều sẽ hóa thành xương khô.
Hoa đào màu hồng nhạt… vì nàng mà trải ra một con đường đầy máu.
Nàng tồn tại là vì giết chóc!
"Đừng để bị mê hoặc! Nàng chính là nữ ma tu kia!"
"Không! Nàng vốn không phải người, mà là một bộ Bạch Cốt Khô Lâu."
Hai vị tu sĩ có dáng người cao ngất, khí tức sắc bén, lập tức bay vụt ra ngoài.
Tu vi của bọn họ đã đạt tới Dung Linh cảnh, trên người tản ra một luồng linh khí mạnh mẽ.
Đột nhiên, mây đen kéo đến dầy đặc trên bầu trời, một cơn mưa to tầm tã trút xuống.
Lôi điện lóe lên, tia chớp liên tục nhảy múa giữa tầng mây, phát ra những tiếng sấm chói tai, chát chúa.
Hai tia sét âm u từ trên tầng mây đánh xuống, trực tiếp bổ trúng hai vị tu sĩ này.
Lực lượng của lôi điện giống như vạn quân lực, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân hai vị tu sĩ kia. Bọn họ phát ra một tiếng hét thảm, thẳng tắp ngã xuống đất, sau đó lại bị Huyết Luyện Thần Quang hóa thành hai viên nhị giai Huyết Hồn Châu...
"Vì gia tộc!"
Bên trong Điền phủ.
Hai vị tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ đều tự chém chính mình một kiếm.
Máu tươi vương vãi ra ngoài, phiền não lập tức bị một kiếm kia chém đứt.
Điền Vân Phong và Điền Vân Chiến trực tiếp mặc kệ đau đớn trên thân, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Vị tuyệt sắc kiều nương bên ngoài kia đã hóa thành một bộ Bạch Cốt Khô Lâu xấu xí.
Một chiêu này quả nhiên hữu dụng!
Lúc này, hai tay bộ Bạch Cốt Khô Lâu khủng bố nọ đang cầm hai thanh huyết sắc ma nhận, điên cuồng bắt giữ, cầm tù nhóm tộc nhân của Điền gia. Nhưng nhóm tộc nhân của Điền gia lại hoàn toàn không muốn phản kháng, thậm chí trong lòng còn thương hương tiếc ngọc tới mức thản nhiên đi chịu chết. Chỉ có hai người bọn họ vừa vung đao tự cung, là có thể khám phá ra bộ khô lâu bên dưới lớp phấn hồng yêu diễm kia.
Điền Vân Phong nổi giận gầm lên một tiếng: "Gia tộc phải dựa vào chúng ta rồi!"
Điền Vân Chiến đứng thẳng, cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt lóe lên quang mang kiên định: "Vì gia tộc!"
Hai nam nhân vẫn còn đang đổ máu, không chút do dự, lập tức cầm pháp khí trong tay vọt tới.
Nhưng bộ Bạch Cốt Khô Lâu kia vẫn thản nhiên, ngay cả cái đầu cũng không thèm quay lại, chỉ lạnh lùng phát ra Huyết Luyện Thần Quang, trực tiếp bao trùm lấy hai người bọn họ.
Phần hạ thể bị chính bọn họ cắt đi, lập tức biến thành căn nguyên xói mòn tinh huyết. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn sau, hai người ấy đã biến thành hai bộ xương khô, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Sau khi mất đi tinh huyết, da thịt xương cốt trên cơ thể hoàn toàn không chịu nổi một kích, đã bị mưa to chọc ra trăm ngàn lỗ thủng...
Lý Thủy Đạo chính mắt chứng kiến cảnh tượng Điền gia diệt vong.
Trong Điền phủ, thiết diện nhân với thân phận thần bí ra tay. Lão trực tiếp gọi giao long tới, thi triển một thứ đạo pháp mạnh mẽ, giáng xuống cơn mưa to tầm tã.
Tuy cơn mưa to ấy không thể trực tiếp giết người, nhưng bên trong lại cung cấp cơ hội cho một món lợi khí giết người chân chính đang ẩn tàng.
Tuy Lý Thủy Đạo không thấy rõ món lợi khí kia, cũng không biết nó cụ thể là gì, nhưng hắn biết một khi tu sĩ Dung Linh cảnh của Điền gia ngoi lên sẽ lập tức bị giết chết.
Bạch Cốt Khô Lâu biến thành tuyệt sắc kiều nương đối mặt với tu sĩ Điền gia cấp thấp, giống như đồ cẩu tể dương (giết chó thịt dê). Những tu sĩ cấp thấp này không thể nhìn thấu ảo giác của nàng, thậm chí còn vì nàng ta mà thương hương tiếc ngọc, thủ hạ lưu tình.
Nhưng chính đó lại là nguyên nhân khiến bọn họ đã bị mặc định từ trước chỉ có thể bị người ta tàn sát mà thôi.
Ngoài ra, Huyết Luyện Thần Quang này cũng vô cùng bá đạo.
Một khi bị rút thành Huyết Hồn Châu, huyết nhục liền biến mất không thấy, làn da trên người và xương cốt cũng trở nên yếu ớt như bơ, ngay cả mưa to cũng không thể ngăn cản được.
Bọn họ chỉ có thể hóa thành nhất bụi đất, bị mưa to cọ rửa sạch sẽ mà thôi.
Trong trận chiến tàn khốc này, nhóm tu sĩ của Điền gia không thể nào ngăn cản được thứ lực lượng như vậy. Sinh mệnh của bọn họ bị đoạt đi, Điền gia cũng bởi thế mà rơi vào vận mệnh bị hủy diệt.
Khi trận đồ sát Điền gia chấm dứt, cả gia tộc bọn họ lập tức chìm vào một mảnh tĩnh mịch...
Điền gia bị diệt, trực tiếp bị đồ gia diệt tộc.
Đây là thực lực chân chính mà Lý gia đang che giấu, nội tình có thể dễ dàng tiêu diệt Thần Mộc thành Điền gia.
Giữa không trung, thiết diện nhân thu hồi con giao long kia. Chỉ thoắt một cái, con giao long to lớn ấy đã biến mất giữa tầng mây đen trên hư không.
Hắc Long biến mất, mây đen trên bầu trời cũng tan đi, mưa to ngừng lại.
Thiết diện nhân lại lạnh nhạt điều khiển Vân Liên Phi Chu, lặng yên đáp xuống mặt đất. Khi Vân Liên Phi Chu đáp xuống đất, cũng là lúc quang hoa trên thân thuyền lưu chuyển, để lộ ra dấu vết.
Chiếc phi chu này lại có cả chức năng ẩn thân, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, một mảnh mây mù lượn lờ vốn bao phủ bên ngoài thân thuyền, nhanh chóng được thu hồi vào trong "Vân Liên".
Mãi đến tận lúc này, hung phạm diệt sát toàn bộ Điền gia mới thật sự hiện thân.
Lý Thủy Đạo vội vàng lấy một mảnh vải từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, tay chân lưu loát che mặt lại. Một khắc trước, hắn còn là ma kiêu trong bóng đêm, thì đến giờ khắc này, nhìn hắn chẳng khác gì một tên trộm gà.
Thiết diện nhân đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, vẻ mặt không cảm xúc, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Một người sống cũng không còn, ngươi cẩn thận như vậy làm gì?"
Lý Thủy Đạo: "..."
Không phải lão vương bát ngài cũng đang đeo mặt nạ sao?
Nhưng đương nhiên là hắn không dám nói lời này ra ngoài, cũng chỉ có thể cười làm lành nói: "Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm."
Thiết diện nhân trực tiếp thu hồi linh chu, nhìn quanh bốn phía, dường như rvumỢ phân biệt mấy tòa kiến trúc trước mặt, sau đó, lão một mực đi thẳng đến từ đường của Điền gia.
Dưới tình huống bình thường, bí quật của gia tộc đều được đặt bên trong từ đường.
Lý Thủy Đạo cũng nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng quỷ dị nhanh chóng lọt vào trong tầm mắt.
Phủ đệ của Điền gia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng một đống thi thể đã bị tàn phá, lại xếp chồng chất lên nhau ở trong góc.