Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đứng lên, trận chiến đấu vừa rồi quá khốc liệt, khiến hai nàng trở nên chật vật không chịu nổi.
Tuy y phục trên người tổn hại, nhưng lúc này, sắc mặt bọn họ đã khôi phục vẻ hồng hào, tinh thần toả sáng, nếu đổi một kiện y phục khác, tuyệt đối không nhìn ra hai nàng vừa mới ăn thiệt thòi lớn trong chiến đấu.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn về phía y phục của hai nàng.
Y bào của Nam Cung Cầm là một kiện trường bào tơ lụa màu tím nhạt, từng hoa lệ thanh lịch, nhưng hiện giờ lại bị móng vuốt của Thâm Uyên Độc Cưu phá ra vài vết rách, thậm chí trên góc áo còn lưu lại vài đường máu tươi, xuyên thấu qua lỗ hổng còn có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết, có cảm giác nửa kín nửa hở...
Nhìn thấy tầm mắt của Lý Thủy Đạo dừng trên người mình, Nam Cung Cầm có chút bối rối lập tức sửa sang lại y phục, vấn đề là y phục đã bị tổn hại khá nhiều, không cần biết nàng che như thế nào, cũng không thể hoàn toàn che giấu được, ngược lại là khéo quá hóa vụng, càng khiến nó lộ ra nhiều hơn.
Lý Thủy Đạo nuốt ngụm nước miếng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu xanh như nước hồ, hiện giờ cũng bị móng vuốt của Thâm Uyên Độc Cưu xé rách, nhìn chật vật không chịu nổi, những nơi trần trụi trên người nàng chỉ có nhiều chứ không ít hơn Nam Cung Cầm. nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không có ý định che giấu, cứ trừng một đôi mắt to, ánh mắt như đao nhìn về phía Lý Thủy Đạo, tràn ngập ý tứ cảnh báo.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo là người nắm rõ tình hình, rất biết điều nhanh chóng dời tầm mắt qua hướng khác, không chỉ như thế, hắn còn xoay người đưa lưng về hai nàng nói: "Hẳn là hai vị cô nương có mang theo y phục dự phòng."
"Có... Đa tạ, công tử." Nam Cung Cầm đã thay đổi cách xưng hô, trong giọng nói có thêm vài phần ngượng ngùng.
Hai nàng nhanh chóng lấy y phục dự phòng từ bên trong túi trữ vật ra, bắt đầu thay đổi. Tỷ tỷ Nam Cung Cầm cởi áo khoác, chuyện thay y phục ở ngay sau lưng một vị nam tử làm nàng rất thẹn thùng, vội vàng cúi thấp đầu xuống, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng.
Sư muội Tô Tiểu Ngọc lại cởi áo khoác rất nhanh, thay đổi y phục mau chóng, động tác sôi nổi lớn mật, không hề ngượng ngùng, lóng ngóng. Đừng nói là Lý Thủy Đạo đang đưa lưng về phía nàng, kể cả khi hắn nhìn chằm chằm chính diện, Tô Tiểu Ngọc vẫn có thể thản nhiên như thường.
"Lý công tử, xin ngươi hãy xoay người lại." Nam Cung Cầm nhẹ giọng nói, lúc này mặt nàng đã đỏ tới tận cổ.
Lý Thủy Đạo xoay người nhìn về phía hai nàng.
"này! Là mặc đẹp hay là cởi đẹp?" Tô Tiểu Ngọc không chút khách khí hỏi.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Sư muội, ngươi đừng nói như vậy. Lý công tử, lần này đa tạ ngươi đã ra tay cứu giúp, nếu không… e rằng hai người chúng ta chỉ có thể ngã xuống ở nơi này." Nam Cung Cầm uyển chuyển thi lễ, dùng câu nói chân thành gửi tới lời tạ ơn.
"Đa tạ Lý công tử." Tô Tiểu Ngọc cũng mở miệng tạ ơn.
"Chúng ta từng là bằng hữu một hồi, không cần phải khách khí như vậy." Lý Thủy Đạo mỉm cười khoát tay.
Ba người nhìn nhau cười, không khí có chút hòa hợp.
"Hai vị cô nương, áo choàng nham thạch xám của hai người đã bị hủy, không bằng hãy từ bỏ nơi này đi. Vạn độc thâm uyên khá là rộng lớn, không cần phải chiến đấu tới chết ở trong này." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ.
"Lý công tử nói rất có đạo lý, đúng là nơi này rất nguy hiểm, nhưng mà..." Nam Cung Cầm nhẹ giọng lên tiếng, trong giọng nói của nàng để lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Nam Cung Cầm nhíu mày suy tư, dường như đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào.
Tô Tiểu Ngọc chẳng buồn nói mấy lời vòng vo, đã gọn gàng dứt khoát nói: "Lý công tử, đúng như câu nói không gặp sĩ ba ngày đã phải lau mắt ngó, hai năm không thấy, đạo pháp vũ kỹ của ngươi đã hơn xa hai người chúng ta rồi. Hiện giờ nhóm Thâm Uyên Độc Cưu đã bị ngươi giết đến sợ vỡ mật, nếu ngươi đưa hai người chúng ta tiến vào chỗ sâu trong sào huyệt của chúng, Thâm Uyên Độc Cưu tất không dám tiến lên ngăn cản. Chúng ta biết bên trong sào huyệt có một chiếc hoàng kim bảo rương, chúng ta mang ngươi đi, đến lúc đó bảo vật bên trong, sẽ cho công tử lựa chọn trước, ngươi xem thế nào?"
Con ngươi trong mắt Nam Cung Cầm thoáng xoay chuyển, cho rằng lời nói của sư muội không sai, vì thế cũng gật đầu đồng ý.
Lý Thủy Đạo mỉm cười nhìn hai cô nương trước mặt, sau đó mới chậm rãi nói: "Hoàng kim bảo rương cho ta lựa chọn trước ư? Vậy lỡ như mở ra Âm Dương Hóa Linh Đan, các ngươi cũng không tham lam sao? Phải biết rằng, hoàng kim bảo rương ít nhất cũng có một phần ba tỷ lệ sẽ mở ra Âm Dương Hóa Linh Đan. Mà hiện giờ, e rằng Nam Cung cô nương đã kẹt bình cảnh rất nhiều năm rồi?"
Nghe vậy, Nam Cung Cầm khẽ nhíu mày, ánh mắt nàng lóe sáng không ngừng, đầy do dự và rối rắm, hiển nhiên bản thân cũng cực kỳ khó lựa chọn. Nhưng tới cuối cùng, Nam Cung Cầm vẫn lộ ánh mắt kiên định nói: "Không có gì! Sau khi mở hoàng kim bảo rương, không cần biết bên trong xuất hiện loại bảo vật gì, đều sẽ cho Lý công tử lấy trước, ta và sư muội lấy một chút công huân là được."
Tô Tiểu Ngọc cũng ở một bên gật gật đầu.
Lý Thủy Đạo cười càng thêm ý vị thâm sâu. Vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy quá mức hứng thú đối với chiếc hoàng kim bảo rương đang ẩn sâu bên trong hang ổ Độc Cưu, xét cho cùng, bên ngoài cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cái rương này, nhưng hiện tại, hắn lại thay đổi suy nghĩ rồi.
Nếu sau lưng cái rương ấy có bảo vật nào đó càng tốt hơn, đương nhiên nó vô cùng đáng để mong đợi...
Huống chi trên người nữ nhân Nam Cung Cầm này vốn đã có một kiện trọng bảo khác.
Năm đó tu vi rất thấp, dù Lý Thủy Đạo có chút lòng tham không đáy cũng không dám rục rịch gì, nhưng hiện giờ thì khác...
"Nam Cung cô nương, chúng ta là bằng hữu, ngươi đâu cần phải khách khí như thế, như vậy đi... Nếu mở ra hoàng kim bảo rương, bảo vật bên trong sẽ cho ngươi lựa chọn trước, ta chỉ cần công huân thôi, nhưng ta có một điều kiện." Lý Thủy Đạo lóe lên ánh mắt sâu kín nói.