"Không biết công tử có điều kiện gì?" Nam Cung Cầm nhíu mày hỏi.
Lý Thủy Đạo chỉ cười mà không nói.
"Ngươi có bản lĩnh cứ nhằm về phía ta đây, đừng có nhìn chằm chằm vào sư tỷ của ta!" Tô Tiểu Ngọc hung tợn nói.
Lý Thủy Đạo lập tức chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cầm chậm rãi nói: "Ta chỉ cần thứ Nam Cung cô nương từng trộm ở phường thị năm đó thôi."
"Là cái gì vậy?" Tô Tiểu Ngọc kỳ quái hỏi.
Nam Cung Cầm có chút khẩn trương liếc mắt nhìn sư muội mình một cái. Một ánh mắt này đã để lộ ra rất nhiều tin tức. Nghĩa là năm đó sư tôn Kiếm Quyết Xà Hoàng của Nam Cung Cầm vốn không biết chuyện nàng hành động sau lưng sư môn, là nàng gan lớn tới tột cùng, dám đi trộm "Ích Độc Châu".
"Lý công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta đã sớm nói qua, ta không có lấy được thứ kia." Vẻ mặt Nam Cung Cầm thoáng hiện chút khẩn trương nói.
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười to, nhưng trong lòng đã khẳng định được rồi.
Nếu Nam Cung Cầm không đạt được Ích Độc Châu, thì hiện giờ nàng đâu cần phải khẩn trương như vậy? Cần gì phải tránh né ba chữ "Ích Độc Châu" kia?
Có tám phần khả năng, Ích Độc Châu đang nằm ngay trên người nữ nhân này, bị nàng tùy thân mang theo.
Dù sao vạn độc thâm uyên cũng quá mức nguy hiểm, mang cho con bài chưa lật là Ích Độc Châu coi như một biện pháp bảo toàn mạng nhỏ, tránh cho đến lúc người chết rồi, con bài chưa lật vẫn còn nguyên.
"Một khi đã như vậy, cứ làm theo lời nói của hai vị cô nương đi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Tô Tiểu Ngọc có vẻ vô cùng hưng phấn, vội vàng nói: "Ta đến chỉ đường."
Nam Cung Cầm lại nhíu mày không nói.
Cùng lúc ấy, ở cách đó không xa, đang có một đám Độc Cưu đông nghìn nghịt kết bè kết lũ không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu, cứ một mực nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, khẳng định là Lý Thủy Đạo, Nam Cung Cầm cùng với Tô Tiểu Ngọc đã sớm bị chúng giết chết vô số lần rồi.
Chờ tới khi ba người đã quen với ánh mắt cảnh giác và cừu hận của đám Thâm Uyên Độc Cưu, cả nhóm tiến vào sào huyệt của chúng nó thản nhiên tựa như đang lững thững bước đi trên sân vắng.
Phương hướng ba người bọn họ tiến lên khiến cho nhóm Thâm Uyên Độc Cưu dần dần thả lỏng cảnh giác... Bởi vì bọn họ không có leo lên trên núi, mà đi vào thẳng bụng núi. Trên núi là nơi đựng trứng chim và khu vực chim non sinh sống, còn bụng núi lại là nơi đám Thâm Uyên Độc Cưu đựng đồ ăn, bên trong tràn ngập phân Độc Cưu và thịt thối, khí độc quanh năm không tiêu tán, nồng đậm vô cùng.
Ba người đi đến cửa vào bụng núi, khí độc đậm đặc đã nhanh chóng bay ra ngoài.
Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đồng thời lấy ra một viên đan dược, bỏ vào trong miệng.
"Công tử, khí độc này quanh năm không tiêu tan, độc tính kinh người, độc thể của chúng ta không thể chống đỡ được, chỉ có phục dụng viên Thanh Linh Giải Độc Đan này mới có thể tự do ra vào." Nam Cung Cầm đổ một viên đan dược từ trong bình ngọc ra, đưa cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cười nhạt một cái, cũng nhận lấy đan dược bỏ vào trong miệng, dùng hàm răng cắn vỡ, cảm nhận dược lực bên trong, chỉ thấy một luồng thanh linh chi lực nhanh chóng lan tràn khắp châu thân. Đan dược này không có độc. Nhưng Lý Thủy Đạo cũng không định nuốt nó vào trong bụng.
"Chúng ta vào đi thôi." Tô Tiểu Ngọc cầm trường kiếm trong tay, trực tiếp làm đầu tàu gương mẫu tiến vào.
Nam Cung Cầm cùng Lý Thủy Đạo theo sát đằng sau. Sau khi tiến vào khí độc nồng đậm kia, những con Thâm Uyên Độc Cưu nọ không còn nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ nữa.
Nếu liều mạng đi tới bảo vệ chim non và trứng chim thì cũng thôi, nhưng vì một chút thịt khô mà liều mạng cùng nhóm nhân loại trước mặt, tuyệt đối không phải hành vi của trí giả. Chỉ số thông minh của đám Thâm Uyên Độc Cưu đều rất cao, tự nhiên cũng hiểu được nên lấy hay bỏ.
Đường đi trong bụng núi cực kỳ hẹp, uốn lượn còn khúc chiết, trong thông đạo là một mảng khí độc nồng đậm, mặt đất dưới chân có màu đen, cộng thêm tầng đệm mềm mại, đó chính là phân của Thâm Uyên Độc Cưu, còn trên đỉnh đầu là hàng đống thịt khô được treo chi chít, hoàn toàn không giống loại đồ ăn mà loài chim có thể chế biến được.
Lý Thủy Đạo kéo một miếng thịt khô xuống, đặt ở chóp mũi thử ngửi hai hơi, mùi thơm lập tức tản ra bốn phía.
"Thoạt nhìn đám Độc Cưu này làm thịt hong gió cũng không tồi." Lý Thủy Đạo có chút hưng phấn nói. Hắn còn không nhịn được vươn tay kéo xuống khối thịt tiếp theo, chuẩn bị đặt vào trong miệng nếm thử một chút độc tính.
Tu vi tới cấp bậc như hắn đã không cần thỏa mãn nhu cầu ăn uống nữa, nhưng để gia tăng kỹ nghệ về độc, cái miệng này càng dùng nhiều sẽ càng có lợi hơn.
"Không sợ độc chết ngươi ư?" Tô Tiểu Ngọc phun ra một câu độc địa, nhưng ngay khi mở miệng nói câu này, chướng khí lập tức chui vào miệng, làm nàng sặc tới khó chịu, suýt chút nữa đã bị độc đến ngất xỉu đi.
"Lý công tử, ta khuyên ngươi tuyệt đối đừng ăn." Nam Cung Cầm mở miệng khuyên giải, tuy tu vi của nàng ở cùng cấp bậc với Tô Tiểu Ngọc, nhưng lại hoàn toàn không để tâm tới khí độc.
"Vì sao?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Ngươi không nghĩ xem bọn chúng dùng loại thịt gì để chế biến thứ này sao?" Nam Cung Cầm lại nhắc nhở.
Là thịt gì?
Lý Thủy Đạo nhíu mày suy nghĩ. Móa nó... Là thịt người. Lý Thủy Đạo lập tức lộ vẻ mặt ghét bỏ, trực tiếp ném khối thịt khô kia xuống đất.
Ba người bước nhanh đi, xuyên qua thông đạo uốn lượn mà phức tạp trước mắt, đi tới một khu bụng núi cực kỳ rộng lớn. Nơi này cao hơn mười trượng, không gian thoáng đãng vô cùng.
Khu vực trung tâm của bụng núi có xây một ngọn núi nhỏ đầy xương trắng, những bộ xương cốt này đều là của các loài động vật, bao gồm cả nhân loại, thậm chí là Thâm Uyên Độc Cưu sau khi chết, cũng bỏ xương cốt ở nơi này.
Xương trắng tự cháy phát ra quỷ hỏa màu u lục, chiếu sáng cả một vùng bụng núi rộng lớn, càng thêm sáng ngời hơn thâm uyên, tiến vào nơi này tựa như tiến vào một khu điện thờ thần thánh với những màu sắc sặc sỡ, lạ lùng.
Phía trên đỉnh bụng núi vẫn treo đầy thịt khô.