Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 417 - Chương 417: Độc Chướng Ma Hạch!!!

Chương 417: Độc Chướng Ma Hạch!!! Chương 417: Độc Chướng Ma Hạch!!!

Theo lý thuyết, khi tiến vào một nơi như thế này, hẳn là khí độc phải nồng đậm nhất, nhưng quỷ dị chính là, ở khu trung tâm bên trong núi xương, đầy thịt thối và không thông gió như thế này, lại hoàn toàn không có khí độc, thậm chí trong không khí còn có vài phần tươi mát.

Mùi hôi kinh khủng tận trời trong cống ngầm, lại thông qua cống ngầm đi vào ao khí metal, mới khiến cho nơi này trở nên khô ráo tươi mát như vậy.

Quỷ dị vô cùng!

Lý Thủy Đạo phát sầu đến nhăn mặt nhíu mày, bởi vì xảy ra chuyện khác thường tất có vấn đề.

Tô Tiểu Ngọc chỉ vào đỉnh ngọn núi nhỏ xương trắng, nói: "Hai ngươi xem đó có phải là hoàng kim bảo rương không?"

Lý Thủy Đạo thuận theo phương hướng ngón tay Tô Tiểu Ngọc chỉ, lập tức trông thấy một cục gì đó thật lớn, ánh vàng rực rỡ được đặt trên núi nhỏ xương trắng đằng kia.

Đúng vậy, thứ này đúng là hoàng kim bảo rương. Thật hiển nhiên tu sĩ cấp cao của Ngũ Độc môn từng đi đến nơi này, đặt một cái hoàng kim bảo rương ở nơi đây.

Nam Cung Cầm khẽ mỉm cười với Lý Thủy Đạo, nói: "Công tử, nơi đây chính là bụng núi, nếu mở rương trong này, kim quang do hoàng kim bảo rương phát ra sẽ không bị người bên ngoài biết được, thứ trong rương chỉ thuộc về ba người chúng ta thôi. Dựa theo ước định, ngươi chọn một kiện trước đi."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, thoáng trầm ngâm một lát, mới mỉm cười phản bác: "Ba người? Không nhất định là vậy đâu."

Nam Cung Cầm nghi hoặc hỏi: "Công tử, ngươi có ý gì?"

Lý Thủy Đạo cười cười giải thích: "Nơi này đâu chỉ có ba người chúng ta."

Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu được ý của Lý Thủy Đạo rồi.

Tranh!

Hai nàng đồng thời rút ra thanh trường kiếm trong tay, cả hai kiện pháp khí này đều là trung phẩm pháp khí, liên thủ cùng nhau thi triển Thôn Vân Thổ Vụ Kiếm Quyết, hoàn toàn có thể dùng lực đè tu sĩ cùng cấp xuống.

Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc rất ăn ý, trực tiếp quay một vòng chung quanh Bạch Cốt sơn, cẩn thận tìm kiếm, quỷ hỏa lơ lửng vờn quanh bên người, mỗi một khúc xương trắng đều lộ ra khí tức tử vong.

Các nàng cẩn thận đạp lên những khúc xương bên dưới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mỗi một ngõ ngách xó xỉnh xuất hiện trước mặt mình.

Đột nhiên, ánh mắt Tô Tiểu Ngọc dừng lại trên một đống xương trắng thoạt nhìn rất bình thường. Nàng nhẹ nhàng đẩy khúc xương cốt bên trên ra, để lộ một bóng người đang nằm trong đó.

Người này vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hai nàng, lập tức nặn ra một nụ cười tươi nói: "Đừng giết ta, Thủy Đạo huynh, ta là Trương Phong đây."

Vì che giấu, Trương Phong đã lựa chọn phương thức tự chui đầu vào rọ, vùi thân thể mình xuống dưới đống xương trắng, nếu hai người này trực tiếp ra tay, hoàn toàn có thể chém gã thành thịt nát khiến gã chết đi trong uất ức.

"Hoá ra là Trương huynh, hãy xuất hiện đi." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.

Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

Trương Phong vội vàng đứng lên khỏi đống xương trắng nọ, thân hình gã có chút cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo bất phàm.

"Nói vậy, ở nơi này không chỉ có một mình Trương huynh?" Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.

Trương Phong vỗ vỗ bụi đất trên người, la lớn: "Đừng trốn nữa, tất cả đều xuất hiện đi, Lâm sư đệ, Lý sư đệ hãy xuất hiện đi, cả ba đồ đệ của Thiên Ngô đạo nhân nữa. Tất cả không cần phải trốn tránh nữa, nếu bị người ta tóm được, sẽ rất khó coi."

Gã vừa dứt lời, đã có năm người lập tức chui ra từ bốn nơi bí ẩn xung quanh đó.

Trong năm người này, Lý Thủy Đạo chỉ biết hai người đầu tiên, bọn họ lần lượt là Lâm Kiếm và Lý Vân Phi, hắn không biết ba người khác, nhưng nghe Trương Phong nói, có vẻ như ba người này chính là đệ tử của Thiên Ngô đạo nhân.

Như vậy ở trong bụng núi này, đã có tổng cộng tám người, số lượng vừa đủ.

Phải biết rằng khi Lý Thủy Đạo xâm nhập vào sào huyệt của Thâm Uyên Độc Cưu, hắn đã bị nhóm Độc Cưu vây công, và tại khoảng thời gian ấy, có ít nhất là tám người khoác áo choàng nham thạch xám, nhanh chóng di chuyển vào trong sào huyệt.

Về sau này, Lý Thủy Đạo đánh tan khí thế của đám Độc Cưu, trực tiếp đứng tại chỗ nhổ lông chúng nó, Nam Cung Cầm và Tô Tiểu Ngọc lại làm ra hành động trêu chọc nhóm Thâm Uyên Độc Cưu, cuối cùng phải dựa vào Lý Thủy Đạo mới được giải vây, cứu giúp.

Bởi vậy sáu người khác đã nhân cơ hội đó để trực tiếp vọt tới bụng núi, cuối cùng là xuất hiện ở nơi đây.

Bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, tất cả đều cầm theo kiện hạ phẩm pháp khí "Áo choàng nham thạch xám". Mục đích của cả đám cũng rất rõ ràng rồi, một đường đi thẳng đến bụng núi này. Vấn đề là khi xuất hiện ở nơi đây, hành vi của bọn họ khá kỳ lạ, rõ ràng ai nấy đều biết có hoàng kim bảo rương ở trong này, lại nhất quyết không chui ra, ngược lại còn ẩn giấu bản thân đi.

"Nói đi, mục đích của các ngươi rốt cuộc là cái gì?" Lý Thủy Đạo mỉm cười dò hỏi.

Khi nghe câu hỏi của hắn, tám người trước mắt, bao gồm cả Nam Cung Cầm, Tô Tiểu Ngọc và Trương Phong đều im lặng không nói gì.

"Đừng có bảo với ta là hoàng kim bảo rương, nếu mục đích của các ngươi là nó thì bảo rương ở nơi này đã sớm bị mở ra rồi. Các ngươi tiến vào nơi đây trước chúng ta, nhưng không vội đi mở bảo rương, ngược lại còn ẩn giấu bản thân kỹ càng, rõ ràng là muốn chờ người khác tới mở bảo rương, cầm bảo vật, sau đó rời khỏi, mới đến lấy một kiện bảo vật chân chính nào đó. Nói đi, đến tột cùng thứ kia là bảo vật gì?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Thủy Đạo đã nói trúng tâm tư của bọn họ rồi.

Sau khi im lặng thật lâu...

Trương Phong lại là người dẫn đầu phá vỡ bầu không khí im lặng này: "Chúng ta nhận mệnh từ sư tôn mà tới, sư tôn dặn dò ở chỗ sâu trong sào huyệt Thâm Uyên Độc Cưu có một viên Độc Chướng Ma Hạch, nếu chúng ta lấy được nó, mang về cho sư tôn, mỗi người đều có thể nhận được một viên Âm Dương Hóa Linh Đan."

Lý Thủy Đạo nhìn về phía Lâm Kiếm, Lý Vân Phi, tiếp tục dò hỏi: "Ba người các ngươi là sư huynh đệ?"

Trương Phong, Lâm Kiếm, Lý Vân Phi đều gật đầu.

"Sư tôn của các ngươi là ai?" Lý Thủy Đạo truy vấn.

“Sư phụ bọn họ là Ma Chỉ Thái Tuế." Nam Cung Cầm ở một bên trả lời.

Bình Luận (0)
Comment