Vương Băng cầm trường kiếm trong tay, trong mắt lóe lên một mảnh quang mang lãnh khốc.
Đao thế của nữ nhân này cực kỳ điên cuồng, như điên như ma, vô cùng bất ổn, bản thân nàng lại tu luyện Huyết Ma Công Pháp, phải nhanh chóng diệt trừ!
Ông ta hít sâu một hơi, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động, trực tiếp ngưng tụ thành một con cự mãng.
Kiếm xà bay lên, uy thế kinh người.
Cự Mãng Phiên Thiên!
Phải biết rằng, Thôn Thiên Phệ Địa Kiếm Quyết có ba đại tuyệt chiêu, tên là Cự Mãng Phiên Thiên, Thiên Băng Địa Liệt, Cửu Tiêu Chấn Nộ.
Ba chiêu này có thể kết hợp với nhau, tạo thành một tổ hợp liên hoàn chiêu, đây cũng là con át chủ bài trong tay Vương Băng, không đến thời điểm quyết chiến sinh tử, tuyệt không dùng!
Sau khi Cự Mãng Phiên Thiên đánh tới, sẽ là một đòn Thiên Băng Địa Liệt.
Đến đây, Vương Băng lại không chút do dự, trực tiếp xông về phía huyết vân cuồn cuộn, kiếm khí cuồng bạo như sơn băng địa liệt, kiếm pháp trên tay Vương Băng mang theo lực lượng khủng bố, như muốn hủy diệt hết thảy, ầm ầm đánh tới huyết vân.
Huyết vân lập tức bị kiếm khí xé rách, từng khe hở to lớn nhanh chóng lan tràn khắp không trung.
Đối mặt với công kích khủng bố của đối phương, ánh đao trên tay Hạ Nhược Tuyết trực tiếp biến thành lập lòe như quỷ mị, trong khi thân hình nàng lại linh hoạt vô cùng, nhanh chóng tránh né kiếm khí của Vương Băng, đồng thời cũng vung kiếm lên, dứt khoát thi triển tuyệt chiêu Vạn Quỷ Tịch Diệt.
Đao quang chớp lóe như u hồn, từng con quỷ ảnh chui ra từ mũi đao, điên cuồng đánh về phía Vương Băng.
Phản kích, ngươi vẫn có thể phản kích?
Dưới ảnh hưởng của Thiên Băng Địa Liệt, vẫn có thể phản kích được sao?
Như vậy, ngươi đã có tư cách ăn một chiêu cuối cùng của ta rồi: Cửu Tiêu Chấn Nộ!
Kiếm khí của Vương Băng lập tức biến ảo, tựa như lôi đình trên chín tầng trời, ầm ầm đánh xuống, mang theo lực lượng khủng bố muốn hủy diệt hết thảy, giáng thẳng vào Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp thay đổi tư thế, chuyển thành hai tay cầm Bạch Cốt Huyết Ma Đao. Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên huyết quang trên người nàng cũng phát sinh biến hóa, tản ra một luồng khí tức thần thánh không thể nói rõ ra, thấp thoáng như Phật Đà hiện thế.
Nàng lấy từ bi tại thế, nhưng sâu trong đôi mắt lại là lửa giận vô biên.
Ta muốn từ bi, trời lại không cho!
Thế đạo này, không từ bi được, chỉ có giết chóc, mới tu thành chính quả!
Ánh đao như hồng liên nở rộ.
Đao chiêu: Phật Nộ Hồng Liên.
Nộ!
Cự Mãng Phiên Thiên, Thiên Băng Địa Liệt, Cửu Tiêu Chấn Nộ.
Bên này là "Thiên Nộ", là uy nghi của thiên đạo, bao la trùng điệp, chúng sinh quỳ phục!
Vạn Quỷ Tịch Diệt, Phật Nộ Hồng Liên.
Bên kia là "Phật Nộ", từ bi tan biến, sinh tử luân hồi, hồng liên hoa nở!
Lửa giận thiêu đốt!
Bóng dáng Vương Băng và Hạ Nhược Tuyết lần lượt đan xen vào nhau trong mảnh kiếm quang đao ảnh...
Dường như vào thời khắc này, kiếm và đao, sống và chết, luân hồi tuần hoàn, đều được phóng đại đến cực hạn.
Năng lượng trong thiên địa bắt đầu phun trào, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Dường như vào thời khắc này, sinh tử luân hồi, uy nghi thiên địa, đều trở nên chân thật như thế, chân thật đến mức vươn tay là có thể chạm vào.
Dường như vào thời khắc này, tất cả những quy tắc bình thường đều bị phá vỡ, chỉ còn lại âm thanh đao và kiếm không ngừng va chạm với nhau...
Trong dao động năng lượng khốc liệt ấy, bóng dáng hai người bọn họ dần trở nên mơ hồ, dường như đã dung nhập vào trong thiên địa.
Đại chiêu của hai người va chạm vào nhau, trong nháy mắt đã khiến một mảnh thiên địa hung hăng rung chuyển.
Kèm theo đó là dao động năng lượng như mưa rền gió dữ, điên cuồng tàn phá mọi thứ xung quanh.
Nó xé toạc cây cối, nó đảo lộn đất đai, ngay cả bầu trời cũng bị một tầng quang mang rực rỡ bao phủ.
Phật Nộ Hồng Liên của Hạ Nhược Tuyết ầm ầm nở rộ, bắn ra một mảnh hồng quang chói mắt, bên trong hồng quang lại ẩn chứa một luồng lực lượng vô tận, giống như lửa giận của Phật Đà...
Còn Cửu Tiêu Chấn Nộ của Vương Băng, tuy ban đầu thanh thế kiếm chiêu to lớn, gần như không thể địch nổi, nhưng rất nhanh, nó lại bị chôn vùi trong mảnh hồng quang vô tận kia...
Kiếm chiêu của Vương Băng bị Phật Nộ Hồng Liên áp chế, không cách nào thể hiện được uy thế trước đó.
Tới cuối cùng, ông ta bị một chiêu của Hạ Nhược Tuyết đánh trúng, thân thể như sao băng từ trên trời rơi xuống.
Vương Băng trọng thương ngã xuống đất, thân thể đã bị thương nghiêm trọng, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
Ông ta gian nan muốn bò dậy, nhưng thân thể không sao chống đỡ nổi, chỉ có thể vô lực nằm trên mặt đất.
Hạ Nhược Tuyết đã thắng.
Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với một đối thủ cường đại còn nắm giữ kiếm ý trong tay, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được một trạng thái "đại viên mãn" khó có thể diễn tả bằng lời.
Hóa ra lĩnh ngộ được "Huyết Ma đao ý" sau đó chiến đấu một trận vui sướng lâm li, lại thoải mái như vậy!
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười.
Bởi vì nàng đã thành công xả ra toàn bộ lệ khí trong người, lệ khí vô biên hóa thành 'Huyết Ma đao ý', lấy đó để thúc giục Phật Nộ Hồng Liên, nở rộ ra một đao kinh thiên động địa.
"A..." Đột nhiên Hạ Nhược Tuyết rên lên một tiếng, cảm giác đau đớn kịch liệt trực tiếp sinh ra, sau đó lan tràn khắp toàn thân. Thân thể nàng bắt đầu run rẩy, mồ hôi từ trên trán lăn dài. Nàng dùng đôi mắt đầy hoài nghi, dường như không thể tin tưởng nổi để nhìn xuống cánh tay mình, lúc này trên tay nàng đã mọc đầy hoa văn hình vảy rắn.
Trúng độc rồi!
Lại nói, bột phấn của Băng Tinh Thảo không thể trợ giúp Hạ Nhược Tuyết hoàn toàn miễn dịch với độc xà được, chỉ có thể trì hoãn thời điểm kịch độc phát tác mà thôi.
Nếu như Vương Băng không tự phụ như vậy, nếu ngay từ đầu, ông ta đã lựa chọn kéo dài thời gian, thì có lẽ lúc này Hạ Nhược Tuyết đã trở thành vong hồn dưới kiếm của ông ta rồi.
Hạ Nhược Tuyết đã trúng độc, nhưng Vương Băng cũng chỉ còn lại một hơi.
Ông ta ráng nhịn đau, cố gắng duy trì vẻ trấn định, mở miệng cầu xin Hạ Nhược Tuyết: "Cô nương, đao pháp rất tốt! Vương mỗ tự thẹn không bằng. Nhưng xin ngươi hãy suy nghĩ cho rõ ràng. Nơi này là khu vực bên trong Vương thị gia tộc, tộc ta vẫn còn rất nhiều cao thủ khác. Hiện giờ ngươi đã trúng kịch độc, nếu gặp phải ngăn cản không ngừng, cứ tiếp tục chiến đấu thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Vốn dĩ trước kia ngươi và ta không có thù hằn, gần đây càng không có cừu oán, đây chỉ là một trận so tài, chuyện vẫn còn cơ hội để cứu vãn, không cần phải đi đến mức không chết không thôi."