Ngọn lửa màu lục thẫm nhanh chóng bùng cháy trên tay Lý Thủy Đạo, bắt đầu tiến hành thiêu đốt viên độc châu kia. Chờ bề mặt của độc châu mềm đi, hắn lại dùng tinh thần lực và Thái Âm pháp lực có đặc tính nhập tinh nhập vi của mình, để khắc họa trận văn lên đó, thật cẩn thận, từng chút từng chút một.
Không thể không nói, đặc tính nhập tinh nhập vi của Thái Âm pháp lực mang đến sự trợ giúp rất lớn đối với quá trình luyện chế pháp khí loại tinh xảo, nó có thể đề cao xác suất thành công trên diện rộng, gần như đạt tới trăm phần trăm.
Rất nhanh, phù văn dần dần xuất hiện trên bề mặt viên độc châu kia đã tạo thành bộ một trận pháp tự bạo hoàn chỉnh. Trận pháp này nhìn như đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa uy lực vô cùng. Một khi bị kích hoạt, độc châu phát nổ sẽ bung ra một đám mây độc màu xanh sẫm.
Độc tính của Thâm Uyên Sa Trùng rất mạnh, tuyệt đối đã đạt đến nhị giai rồi, ngay cả tu sĩ Ngũ Độc môn cũng khó có thể chịu đựng được, huống chi ở nơi thiếu thốn này, chẳng ai đủ khả năng phối chế giải dược.
Có thành công đầu tiên, Lý Thủy Đạo lại miệt mài luyện chế, mãi cho đến khi luyện hết cả năm cái túi độc kia thành Tự Bạo Độc Châu.
Đến đây, cần phải thử xem uy năng của nó ra sao!
Hắn lập tức đi tìm một khu vực rộng rãi trong đường ruột, phẩy tay ném ra một viên Tự Bạo Độc Châu màu lục sẫm.
Oành!
Độc châu nổ tung, trong nháy mắt đã hình thành một đám mây độc màu xanh sẫm. Phạm vi bao phủ của đám mây độc này không quá lớn, nhưng độc khí khá đậm đặc, lại ngưng tụ mà không tiêu tán, độc tính hung mãnh dị thường.
Sau đó, Lý Thủy Đạo làm theo cách cũ, tiếp tục đi trộm phi tần. Có vẻ như tên Hỗn Thế Ma Vương kia hoàn toàn không phát hiện ra phi tần của mình đã bị người ta lén lút trộm đi mất.
Cứ như vậy, phi tần thứ hai cũng lặng yên không một tiếng động biến mất đi.
Lý Thủy Đạo không chút lưu tình, trực tiếp tung một cước đá phi tần thứ hai về phía Sa địa, nhưng lần này, ngay cả một con sa trùng cũng không dụ ra được.
Hắn nắm lấy tay phi tần, dứt khoát kéo gã đi từ đầu bên này đến đầu bên kia Sa địa, mới câu được bốn con Thâm Uyên Sa Trùng.
Thịt của bốn con sa trùng lại một lần nữa chui vào trong bụng hắn, đồng thời trên tay hắn cũng có 8 viên Thâm Uyên Độc Châu.
Kế tiếp là phi tần thứ ba.
Rõ ràng là lần này Hỗn Thế Ma Vương đã có phòng bị, nhưng vẫn chẳng mang đến một chút tác dụng gì.
Ba con sa trùng vào bụng, Thâm Uyên Độc Châu x11.
Phi tần thứ tư...
Lần này khi bước vào Tỳ Vị động, Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức bi tráng tản ra bên trong hang động. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ quan tâm đến đối tượng mình cần phải trộm đi thôi.
Phi tần thứ tư chỉ câu được hai con Thâm Uyên Sa Trùng.
Lý Thủy Đạo không ngừng đá tên phi tần đã bị cắt đứt cổ họng này về phía Sa địa, gã hoảng sợ lăn lộn trên mặt cát, gây ra động tĩnh thật lớn, mới câu được hai con Thâm Uyên Sa Trùng.
Càng ngày càng khó câu rồi...
Khó trách tài nguyên tu luyện tốt như vậy, Ngũ Độc môn lại giao cho đám tù phạm trong này.
Ở thời điểm Lý Thủy Đạo nhổ xuống hai cái răng nanh độc của Thâm Uyên Sa Trùng, đột nhiên hắn nghe được rất nhiều tiếng bước chân vang lên. Hắn cầm hai con Thâm Uyên Sa Trùng đã biến thành nhuyễn trùng trên tay, nhanh chóng đi đến lối ra của hang động đá vôi, đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía đường ruột.
Vận đủ thị lực, lập tức nhìn thấy trong bóng tối có một đám người trùng trùng điệp đang đi đến. Tốc độ của bọn họ rất chậm, bởi vì bọn họ đang đi dọc theo đường ruột không ngừng tìm tòi, tuyệt không bỏ qua bất cứ một cái động đá vôi nào có thể giấu người.
Đây là muốn quét sạch hiện trường ư?
Khẳng định là đám người này đã xuất phát từ Tỳ Vị động, dọc theo đường ruột trực tiếp chạy ngược lên cổ họng, trên đường đi không buông tha cho bất cứ một ngóc ngách nào, nhất định phải giết chết hắn mới chịu.
Được!
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn vào Sa Trùng động, nơi này vừa vặn để ra tay đây! Hiện giờ gần như toàn bộ sa trùng ở nơi này đã bị hắn câu hết rồi, chỉ còn lại một ít ấu trùng.
Lý Thủy Đạo quyết định dùng nơi này làm chiến trường, để huyết nhục tràn ngập linh khí của tu sĩ tới tẩm bổ cho đám ấu trùng của Thâm Uyên Sa Trùng, coi như báo đáp lại bọn chúng.
Rất nhanh, mấy tên tu sĩ y phục tả tơi, tay chân đứt gãy, gương mặt lộ vẻ kinh hoàng đã bị xua tới Sa Trùng động.
Bọn họ bị Hỗn Thế Ma Vương đuổi đến làm "Quân tiên phong" dù trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi đối với Sa Trùng động, bởi vì tay chân của bọn họ đều mất ở chỗ này.
Có một nam tử mặc bộ áo tù mới tinh đang đứng bên trong Sa Trùng động, người này chính là Lý Thủy Đạo.
Vừa nhìn thấy hắn, những tù phạm kia lập tức run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Một người có thể mặc áo tù mới, một người dám đứng trong Sa Trùng động, chắc chắn phải là ngư dân mới tới rồi. Mà mỗi một ngư dân chiếm cứ Sa Trùng động đều là ma quỷ tàn nhẫn, tay chân của bọn họ cũng vì đám người này mà biến mất đấy thôi.
"Đi qua đi." Lý Thủy Đạo chủ động nhường ra một con đường.
Những người này như được đại xá, nhao nhao lướt qua Lý Thủy Đạo, vội vàng chạy vào bên trong, dù sao Hỗn Thế Ma Vương sau lưng bọn họ cũng vô cùng khủng bố.
Thân thể của Hỗn Thế Ma Vương giống hệt một con gấu đen, lại như một tòa tháp sắt đang chậm rãi tiến vào Sa Trùng động. Rất nhanh, trước mắt gã đã xuất hiện hình bóng đang đứng chắp tay sau lưng của Lý Thủy Đạo.
Hai người đứng cách nhau tương đối xa, một mực giằng co ngay trong hang động đá vôi.
Ánh mắt của Hỗn Thế Ma Vương tràn ngập cảnh giác, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: "Chẳng trách lại dám đến khiêu khích lão tử, hóa ra ngươi là ngư dân mới ở đây."
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái gì?" Hỗn Thế Ma Vương hỏi.
"Chuẩn bị để chết ở chỗ này."
"Là ngươi chết mới đúng!" Hỗn Thế Ma Vương cầm trong tay một cây thạch nhũ sắc bén hệt như mũi thương, hung hăng ném mạnh về phía Lý Thủy Đạo.