Mẫu thân khóc lóc nói: "Kim Xảo mới mười ba tuổi còn chưa trưởng thành, làm sao có thể gả đi?"
Phụ thân trầm mặc một lát, mới thở dài nói: "Phải gả Kim Xảo đi, chỉ giữ lão đại vào lão nhị ở nhà làm nông nghiệp, kế thừa nông điền, dưỡng lão đưa ma cho chúng ta thôi. Lão tam và lão tứ đều phải đưa đến trong thành làm công, nếu không có người thu nhận, thì ở nhà đi khai hoang. Hài tử trưởng thành rồi, sức ăn càng lúc càng lớn, lương thực dự trữ sắp hết. May là mấy năm này đều mưa thuận gió hòa, nếu gặp phải một năm thiên tai, cả nhà chúng ta đều phải chết đói."
Mẫu thân lau nước mắt hỏi: "Có thể đưa cả Kim Kiều vào thành luôn không?"
Phụ thân im lặng một lát mới đáp: "Ngày mai ta sẽ đi hỏi Tiết đại huynh xem có thể đưa Kim Xảo vào thành làm nha hoàn hay không."
Kim Xảo nghe lén phụ mẫu nhà mình nói chuyện với nhau, sau đó yên lặng quay về phòng ngủ, cả đêm thao thức, không sao ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, một thương nhân tên Tiết Khang Phúc đi tới nhà Kim Xảo. Người này mặc một bộ y bào bằng tơ lụa hoa lệ, trên mặt mang theo nụ cười khôn khéo.
Phụ mẫu nhà Kim Xảo nhiệt tình chiêu đãi đối phương, bọn họ hi vọng Tiết Khang Phúc có thể đưa hai vị huynh trưởng của nàng cùng vào trong thành tìm kiếm công việc càng tốt hơn.
Tiết Khang Phúc hài lòng đánh giá Kim Xảo và hai ca ca, lập tức miệng nhận lời: "Kim Xảo nhìn ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, chắc chắn có thể trở thành nha hoàn cho gia đình giàu có. Về phần hai vị tiểu huynh đệ này, ai nấy đều rất khỏe mạnh, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ tìm được công việc thích hợp, để bọn họ có thể nuôi sống chính mình."
"Tiết huynh... Vậy làm phiền huynh rồi." Kim phụ lộ vẻ mặt tiếc nuối đưa một cái túi đến. Đây là ba mươi đồng tiền trong nhà tích góp được, cũng là lộ phí trên đường của ba đứa nhỏ.
Tiết Khang Phúc nhận lấy chiếc túi, cảm nhận những đồng tiền nặng trịch trong túi, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.
Kim Xảo và hai huynh trưởng bị đưa đi, mãi cho đến lúc rời khỏi thôn, trên mặt cả ba vẫn còn nguyên vẻ mờ mịt.
Ở cổng thôn.
"Cha mẹ." Kim Xảo nhào về phía phụ mẫu của mình, cả nhà đều gào khóc. Trong mắt bọn họ tràn đầy lưu luyến, thực sự không nỡ để ba đứa nhỏ rời đi...
Tới cuối cùng, Tiết Khang Phúc dẫn theo Kim Xảo, Kim Phúc và Kim Cường rời khỏi Huỳnh Nê thôn, bước lên hành trình xa xăm không biết trước.
Kim Xảo nắm chặt chiếc khăn tay do phụ mẫu đưa tặng nàng, trong lòng tràn đầy nhớ nhung người nhà.
Thần Mộc thành.
Một tòa thành trì có gia tộc tu tiên trong truyền thuyết cư trú.
Kim Xảo rõ ràng cảm giác được bầu không khí ở nơi này khác với những tòa thành khác, nhưng cụ thể là khác ở điểm gì, nàng lại không nói ra được. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một bức tường thành cao ngất, và những tòa kiến trúc mang phong cách cổ xưa tản ra một luồng khí tức thần bí.
Hai vị huynh trưởng của Kim Xảo là Kim Phúc và Kim Cường được Tiết Phúc Khang đưa đến tiêu cục, trở thành hai người thợ làm công, nếu làm tốt, có lẽ sau này hai người bọn họ sẽ trở thành tiêu sư, nhận được một khoản thu nhập xa xỉ.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Kim Xảo. Ngay khi nàng ước mơ mình sẽ trở thành một nha hoàn của một gia đình giàu có, thì Tiết Khang Phúc lại đưa nàng tới ngõ Yên Hoa Liễu.
Vấn Hoa lâu.
Đây là một thanh lâu.
Tú bà cho Tiết Khang Phúc một đồng kim tệ, Tiết Khang Phúc thổi nhẹ một hơi rồi xoay người rời đi.
"Tiết bá bá, nơi này không phải là nhà giàu, ta đến đây không phải làm nha hoàn!" Kim Xảo lớn tiếng quát.
Đến đây, rốt cục nàng cũng hiểu ra mọi chuyện, là mình bị lừa gạt rồi. Đáng tiếc, lời nói của nàng không hề có tác dụng, hai tên tráng hán đã đi tới, đưa Kim Xảo tiến vào một căn phòng tối đen.
Đó là một căn phòng chứa củi.
Cửa ngoài bị khóa lại.
Kim Xảo đưa mắt nhìn căn phòng chứa củi trước mặt. Nơi này tối tăm mà ẩm ướt, có mấy nữ tử khác cũng bị bán đến nơi này đang lẳng lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt bọn họ lộ ra sự sợ hãi và bất an đối với tương lai của mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng củi bị đẩy ra.
Kim Xảo ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi mặc xiêm y hoa lệ đi đến. Ánh mắt nàng lấp lánh có Thần, trên lưng cõng theo một cây đại đao với tạo hình khoa trương, tú bà hung thần ác sát lúc trước lại đang ở bên cạnh nàng, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.
Ánh mắt cô nương trẻ tuổi kia đảo qua tất cả những nữ tử trong phòng củi, cuối cùng mới dừng lại trên người Kim Xảo. Nàng ấy chỉ vào Kim Xảo, nói: "Nữ nhân này cũng được."
Sau đó, nàng đưa cho tú bà kia một đồng tiền ngọc, Kim Xảo lập tức bị mang đi.
Kim Xảo được bố trí đến một gia đình giàu có, trên cửa viết là Thần Mộc thành Lý thị.
Ở đây, ngoại trừ học tập, mỗi ngày nàng không cần phải làm gì cả, lại có đồ ăn tinh xảo ngon miệng, cuộc sống vô ưu vô lo. Trong nhà giàu này, còn có rất nhiều nữ hài được Triệu Linh Nhi mua về giống như Kim Xảo, các nàng được sắp xếp ở trong một khu đại viện thật lớn, mỗi ngày đều sinh hoạt chung một chỗ.
Cô nương dẫn bọn họ tới đây tên là Triệu Linh Nhi.
Mỗi ngày, nàng ấy đều ra ra vào vào hẻm Yên Hoa Liễu, gần như mỗi lần như vậy đều đưa về một cô nương sàn sàn tuổi nàng.
Sáng sớm hàng ngày, sẽ có một nha hoàn đến dạy cho các nàng biết cách thứ rửa mặt, cách thức giao tiếp, cách thức hành lễ mỗi khi nhìn thấy chủ nhân nhà này... Chưa hết, ở nơi này còn có tiên sinh tư thục dạy các nàng học chữ, để các nàng ngồi cùng một chỗ chuyên tâm học thuộc lòng...
Kim Xảo và nhóm nữ hài khác đều học hành rất nghiêm túc.
Nội dung học tập vô cùng nặng nề, nhất là phương diện văn tự. Cũng may tất cả mọi người đều xuất thân là con nhà nghèo, ai nấy đều quyết tâm vô hạn, thậm chí đêm tối cũng chăm chỉ đọc sách...
Trong hoàn cảnh an nhàn này, Kim Xảo đã kết bạn với một đám tỷ tỷ muội muội, mọi người ở chung vô cùng hòa hợp. Các nàng cùng nhau chia sẻ mọi vui vẻ muộn phiền, cũng giúp đỡ lẫn nhau trong mọi chuyện.
Các nàng đều cho rằng mình sắp trở thành nha hoàn của gia đình giàu có, hơn nữa còn là loại nha hoàn có tri thức hiểu lễ nghĩa.