"A!" Tiếng kêu thảm thiết của đám sơn tặc liên tiếp vang lên khắp nơi.
Hiển nhiên là trong cánh rừng này, không chỉ có một - hai nữ nhân quyết liệt rút dao găm giấu kín trong người ra đâm chết sơn tặc...
Dù có một vài tên sơn tặc đã đạt được mục đích, nhưng đứng trước lằn ranh sống chết, bọn họ đã không còn một chút hứng thú nào đối với những nữ nhân này nữa rồi, đã sớm mất đi dục vọng ban đầu...
Nhưng đến khi đám sơn tặc nọ phục hồi lại tinh thần, cả đám mới phát hiện những nữ nhân kia chỉ đơn giản là dùng con dao găm được giấu trong giày để giết người, ai nấy đều giận không thể át, trực tiếp nhấc đại đao lên, muốn chém những nữ nhân này trước mắt thành thịt vụn.
Những nữ tử vừa còn hăng hái phản kháng, hiện giờ mỗi người đều nắm chặt một con dao găm ngắn ngủn trong tay, tựa vào nhau, đối mặt với một đám sơn tặc như lang như hổ, dường như không có một chút lực phản kháng nào.
"Ha ha ha ha... mấy cô nàng bướng bỉnh kia, các ngươi nhìn xem thứ các ngươi lấy ra là cái gì vậy? Muốn chém người phải cầm đại đao." Thủ lĩnh sơn tặc cầm một thanh cương đao trong tay, nhe răng cười nói.
Đúng vào lúc này, một nữ nhân phóng ngựa đến. Nàng cầm trong tay một thanh đại đao to như ván cửa. Đại đao vung lên, một đao liền chém tên thủ lĩnh kia thành hai nửa.
Trong mảnh rừng rậm âm u, huyết nhục bay tứ tung, hết thảy đều rơi vào hỗn loạn, chỉ có một mình Triệu Linh Nhi cầm Tứ Diện Quỷ Vương đao trên tay, phóng ngựa chạy băng băng tới, mạnh mẽ vung đao lên, hung hăng chém xuống.
Dáng người nàng cao ngất, mỗi một lần vung đao đều kéo theo một mảnh đao quang sắc bén, giết đám sơn tặc bên dưới đến kêu cha gọi mẹ.
Nữ tử xinh đẹp thúc ngựa giương đao, tư thế hiên ngang, không ai địch nổi.
Trường đao chém tới, huyết nhục tung bay, trên chiến trường đều là mùi máu tanh nồng nặc.
Ba mươi mấy nữ tử với bộ y phục rách nát không che nổi người, đang run rẩy đứng chung một chỗ, bàn tay cầm chặt thanh chủy thủ ngắn ngủn không ngừng run run rẩy rẩy, trên người đầy những dấu bầm xanh và vết thương rỉ máu, có người mặt đầy nước mắt, có người ánh mắt kiên định.
Gần như tất cả mọi người đều bầm tím toàn thân, có người bên trên chảy máu, có người bên dưới chảy máu, có người không biết phải làm sao, mặt mũi rối bời, thân thể đang không ngừng run rẩy, có người lại lộ ánh mắt hung tàn, đã bị cảnh tượng bên ngoài kích phát ra hung tính.
Triệu Linh Nhi cầm đại đao trong tay, ánh mắt kiên định chỉ về phía Kim Xảo, cất giọng đầy lạnh lùng, hà khắc: "Ngươi đi ra!"
Kim Xảo ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Triệu Linh Nhi.
"Ngươi cũng ra đây." Triệu Linh Nhi lại chỉ một nữ tử khác.
Kim Xảo là người đầu tiên giết chết sơn tặc, mà nữ tử kia chính là người thứ hai.
Bởi lúc bình thường, Triệu Linh Nhi vốn chẳng quan tâm đến những người này, nên ngay cả tên bọn họ là gì nàng cũng không biết.
"Ngươi ngươi và ngươi... Đi ra!" Triệu Linh Nhi lại chỉ về phía bảy người còn lại. Tổng cộng có chín nữ tử đi tới bên cạnh nàng.
Trên tay chín nữ tử này đều dính máu sơn tặc. Vẻ mặt các nàng đầy khẩn trương, nhưng không hề lùi bước.
Triệu Linh Nhi lấy ra chín bộ y phục màu đen từ trên lưng ngựa, ném cho các nàng, để các nàng tự khoác lên người.
"Mặc vào, đi theo ta." Triệu Linh Nhi trực tiếp ra lệnh, không cho phép nghi ngờ.
Đám người Kim Xảo vội vàng mặc y phục lên người, liền theo Triệu Linh Nhi rời đi. Nhìn thấy các nàng muốn đi, hai mươi mấy nữ tử còn lại lập tức trở nên luống cuống.
"Triệu tỷ tỷ, còn chúng ta thì sao?" Có người run giọng hỏi, trong mắt tràn ngập hoang mang và sợ hãi.
Triệu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía các nàng, ánh mắt có mang theo một chút thương hại, trong giọng nói lại lộ ra một tia dịu dàng: "Các ngươi hãy quay về Thần Mộc thành đi."
Nghe được tin tức này, các nàng đều vui đến phát khóc.
Bọn họ cho rằng mình có thể trở lại khu đại viện bên trong Thần Mộc thành, tiếp tục sống trong cẩm y ngọc thực. Nhưng trên thực tế, ngay khi quay lại nơi ấy, các nàng sẽ bị đưa vào thanh lâu, Lý gia sẽ không bao giờ quan tâm tới các nàng nữa...
"Vậy chúng ta thì sao?" Đột nhiên Kim Xảo dũng cảm mở miệng hỏi.
Triệu Linh Nhi đưa mắt nhìn Kim Xảo, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức: "Chín người các ngươi sẽ theo ta đến Thiên Trì phường."
Chín người Kim Xảo yên lặng theo Triệu Linh Nhi rời đi.
Đúng vào lúc này, có một đám người rời khỏi cánh rừng, người cầm đầu là quản sự của Thần Mộc thành Lý gia, những người còn lại đều mặc trang phục chỉnh tề của quản gia.
Quản sự dẫn theo đám người nọ đi đến, mặc y phục cho hai mươi mấy nữ tử rách rưới kia, rồi đưa các nàng rời đi. Hành động này tràn đầy ấm áp và quan tâm, làm cho những nữ tử còn lại cảm nhận được một tia an ủi và hi vọng.
Các nàng cũng yên lặng đi theo những quản sự này rời đi...
Tại một khu vực ẩn sâu trong cánh rừng rậm tĩnh mịch, chín nữ tử nhóm Kim Xảo mặc y phục màu đen chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng, đứng thành một hàng. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên người các nàng, làm nổi bật lên khuôn mặt tuy non nớt mà kiên nghị.
Triệu Linh Nhi ngồi trước mặt Kim Xảo, ánh mắt lạnh lùng lại sắc bén, trong giọng nói để lộ ra một luồng khí thế uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Đưa chủy thủ cho ta."
Kim Xảo lập tức xoay người rút con dao găm đang giấu trong giày ra, đưa nó cho Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi nhận lấy thanh chủy thủ, dùng một thanh chủy thủ khác khắc ba đao lên thanh chủy thủ của Kim Xảo, rồi trả nó lại cho nàng. Trong mắt Kim Xảo lóe lên một tia thấu hiểu, nàng nhận ra ba vết khắc này, đó là số 004.
Triệu Linh Nhi lại khắc mấy nét lên thanh chủy thủ của nữ tử thứ hai, sau đó là số 005... Mãi cho đến số 012.
Mỗi một lần khắc số như vậy, bàn tay Triệu Linh Nhi đều thao tác cực kỳ chính xác và thuần thục, giống như đang khắc ấn ký vận mệnh vậy.
"Chúc mừng các ngươi đã thông qua khảo nghiệm, từ bây giờ trở đi, các ngươi đã chính thức trở thành một thành viên của Thiên Trì phường Ám đường, con số trên chủy thủ chính là danh hiệu của các ngươi. Chủ thượng sẽ không nhớ tên của các ngươi, chỉ nhớ danh hiệu của các ngươi. Các ngươi phải nhớ kỹ danh hiệu của mình, danh hiệu này chính là cái tên mới của các ngươi, đã hiểu chưa?" Giọng nói của Triệu Linh Nhi lại lạnh lùng mà kiên định vang lên.
"Đã hiểu." Chúng nữ đồng thanh trả lời, trong giọng nói của các nàng để lộ ra một mảnh chờ mong và quyết tâm đối với tương lai sắp tới.
-truyện-y-y-pro-