"Rốt cuộc Thiên Tượng cảnh là cảnh giới gì?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên sâu kín hỏi.
Đinh Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, có lẽ đáp án cho câu hỏi này chỉ có trong bí cảnh thượng cổ."
Lý Thủy Đạo tiếp tục truy vấn: "Vậy phía trên Thiên Tượng cảnh, còn cảnh giới nào?"
"Nghe nói vẫn còn bốn cảnh giới khác là Động Hư, Vô Cực, Hỗn Nguyên, Đại Thừa." Đinh Ngọc Phượng tiết lộ.
Lý Thủy Đạo lặng yên thưởng thức tên gọi của những cảnh giới này, trong lòng lại dâng lên khát khao vô hạn về con đường tu luyện trước mắt.
Một lát sau, hắn mới kiên định nói: "Được! Nếu ta thật sự may mắn nghe được tin tức về Long Cốt Thái Tuế, nhất định sẽ dặn Hạ Nhược Tuyết báo cho Đinh gia các nàng biết trước."
Đinh Ngọc Phượng lắc đầu: "Với một bảo vật quan trọng như Long Cốt Thái Tuế, khẳng định là gia tộc sẽ phái tu sĩ đến Vân Mãng sơn tự mình tìm kiếm. Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ liên hệ với chàng, chàng chỉ cần báo tin tức cho bọn họ, bọn họ sẽ lợi dụng bí pháp của gia tộc, nhanh chóng liên hệ với tu sĩ ở Hắc sơn chúng ta."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Được! Ta đi Vân Mãng sơn, sẽ dừng chân ở Thiên Bằng sơn trang."
Đinh Ngọc Phượng nói: "Ta biết nơi đó, đến lúc ấy, tu sĩ của Đinh gia chúng ta sẽ mang tín vật của ta đến liên lạc với chàng."
Lý Thủy Đạo trịnh trọng gật gật đầu.
...
Phía trên đỉnh núi tuyết Thúy Bình sơn.
Hạ Nhược Tuyết mặc y phục màu đen, đang dạo bước trên đỉnh núi tuyết. Nàng ở chỗ này chờ Lý Thủy Đạo đến.
Lý Thủy Đạo đi tới Ma Sát Nhai gặp mặt Đinh Ngọc Phượng, ngoại trừ thương thảo công việc, cũng cần trao đổi tình cảm, đương nhiên sẽ mất một chút thời gian.
Hạ Nhược Tuyết chỉ đến bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa một chuyến, dựa vào thư viết tay của tộc trưởng lấy đi một trăm lẻ tám viên "Thái Âm Huyết Hồn Châu", sau đó bay nhanh tới đây, chẳng có chuyện gì trì hoãn, nên nàng đã chờ ở đây một ngày rồi.
Đột nhiên, có mười mấy luồng độn quang bay từ phía chân trời tới, một luồng trong đám này có khí thế hùng hậu kinh người.
Chắc hẳn người bên trong luồng độn quang cầm đầu ấy đã nắm giữ tu vi tam giai rồi, tuyệt không phải tồn tại mà Hạ Nhược Tuyết ở thời điểm hiện tại có thể ứng phó được.
Hạ Nhược Tuyết chỉ ở chỗ này chờ người, cũng không cần phải phát sinh xung đột với bất cứ người nào, huống chi đối phương còn là một đám người có thực lực không tầm thường.
Nàng lập tức trốn xuống một tảng đá trên núi tuyết, toàn lực thi triển Liễm Tức Thuật.
Người cầm đầu nhóm tu sĩ kia là một nam tử mặc y phục màu trắng, mày kiếm mắt sáng, tuy dung mạo trẻ tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã có vài sợi bạc trắng, mang đến cho gã vài phần khí tức lão luyện.
Gã nhìn lướt qua chỗ Hạ Nhược Tuyết ẩn thân, cũng không định để ý tới nàng, chỉ trực tiếp lướt qua. Mười mấy luồng độn quang theo sau người nọ cũng liên tiếp xẹt qua đỉnh đầu Hạ Nhược Tuyết.
Chờ cho tất cả độn quang rời đi rồi, Hạ Nhược Tuyết mới đứng dậy khỏi chỗ ẩn thân, đưa mắt nhìn về phía độn quang rời đi, dường như vị trí kia chính là Băng Sương động.
Dựa vào khí thế hung hăng của những luồng độn quang vừa rồi, rất có thể đôi bên sẽ phát sinh chiến đấu.
Nàng biết, trong Băng Sương động cũng có một nhân vật hung hãn. Chính là "Băng Tuyết Kiếm Sư" năm đó vừa ra tay là diệt môn, thậm chí còn giết cái hồi mã thương, nhổ cỏ tận gốc, qua hành động đó là đủ hiểu người này hung hãn đến mức nào rồi.
Về sau, Lý Thủy Đạo xông vào Băng Sương động, kết một đoạn duyên phận với vị động chủ kia.
Tuy nhiên, sau khi Lý Thủy Đạo lĩnh ngộ được Lãnh Nguyệt Hàn Sơn kiếm ý, hắn cũng không đi đến Băng Sương động nữa, đồng thời còn trực tiếp cảnh cáo Hạ Nhược Tuyết tuyệt đối không được đến gần nơi đó.
Hiện giờ, một nhóm cao thủ kết thành đoàn, cùng đi đến chiến đấu với động chủ Băng Sương động…
Hạ Nhược Tuyết liếm liếm môi, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn.
Nàng và Lý Thủy Đạo không giống nhau.
Nếu Lý Thủy Đạo gặp phải loại tình huống "Náo nhiệt" này, khẳng định là hắn sẽ không đi xem, nhưng Hạ Nhược Tuyết lại cực kỳ hứng thú với chuyện này.
Tu sĩ Nạp Hư cảnh Vân Tiêu Tử của Vân Mãng kiếm phái dẫn theo mười mấy tên tu sĩ xông vào Băng Sương động.
Cửa vào của Băng Sương động là một hang động đá vôi to lớn. Trong động đá vôi có một vách tường bằng băng cao đến mấy trăm trượng.
Tường băng bóng loáng như gương, phản chiếu quang mang lạnh lẽo.
Vân Tiêu Tử đi đến phía trước vách tường băng, hừ lạnh một tiếng nói: "Lãnh Trung Dương [1], ngươi cũng giỏi tìm chỗ náu thân đấy, nhưng hôm nay ngươi khó tránh khỏi tai kiếp rồi!"
Dứt lời, Vân Tiêu Tử đã giơ thanh trường kiếm trong tay lên cao, không chút do dự vung kiếm bổ về phía vách tường bằng băng sương trước mặt. Một luồng băng sương kiếm khí to lớn trực tiếp phá vỡ vách tường, để lộ ra con đường đi thẳng vào chỗ sâu trong huyệt động.
Ngay khi bức tường băng tan vỡ, Vân Tiêu Tử cùng những tu sĩ khác lập tức men theo thông đạo tiến vào bên trong.
Hang động sâu thẳm, trên vách tường băng tinh không ngừng lóe lên một mảnh hào quang vô cùng quỷ dị. Ở chỗ sâu trong hang động lại tràn ngập một luồng khí tức âm trầm.
Vân Tiêu Tử cảnh giác nhìn quanh, trong ánh mắt lóe lên hàn mang sắc lạnh.
Những tu sĩ khác theo sát sau lưng Vân Tiêu Tử, trên mặt đều lộ vẻ ngưng trọng nặng nề. Ai nấy đều cảnh giác cao độ, chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó với hết thảy những nguy hiểm có thể xuất hiện.
"Kết trận!" Đột nhiên Vân Tiêu Tử lạnh giọng hạ lệnh.
Mười mấy tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái lập tức tập trung lại, vây quanh người gã, kiếm khí đan xen khắp nơi, tạo thành một mảnh kiếm vụ sắc bén.
Phảng phất như kiếm trận này chính là một mảng mây mù được tạo thành từ vô số băng tinh kiếm khí, chúng lan tràn vào trong Băng Sương động, giống hệt một đám mây kiếm quang...
Theo quá trình kiếm quang xâm nhập, từ nơi sâu thẳm bên trong Băng Sương động đột ngột xuất hiện một cơn lốc xoáy. Gió lạnh thét gào, hung hăng xé rách kiếm trận thành mảnh nhỏ.
Nương theo đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Một vị kiếm tu vừa bị cơn gió lốc quỷ dị kia kéo khỏi kiếm trận, trực tiếp cuốn vào sâu bên trong khu vực u ám mịt mờ trước mắt.
-----------------truyện-y-y-pro-
[1] : nguyên văn là 冷筗扬, trong đó, từ 筗 không có phiên âm Hán Việt, mình tạm để nó là Trung theo pinyin ‘Zhòng’ của nó. Từ này rất cổ rồi, nó chỉ một loại trúc làm sách cổ hoặc một loại cổ nhạc.