"Là trận pháp!"
"Lãnh Trung Dương đã sớm thiết lập cạm bẫy ở đây rồi!"
"Chớ hoảng! Long Tường Thiên Kiếm, lấy trận phá trận!" Ngay khi tiếng quát chói tai của Vân Tiêu Tử vang lên, mảnh sương kiếm do mười mấy kiếm tu tạo thành đã nhanh chóng thu nhỏ lại, mơ hồ có thể trông thấy một con rồng lớn đang lượn vòng bên trong kiếm vụ.
Kiếm phá khung thương, kiếm khí như rồng, đây chính là đại chiêu của Vân Ly kiếm trận —— Long Tường Thiên Kiếm.
Kiếm khí như rồng rít gào lao ra. Những nơi kiếm khí đi qua, trời đất như bị xé nứt, kiếm ý vô tận tràn ngập trong huyệt động.
Cơn gió lớn không hiểu vì sao lại sinh ra trong huyệt động lập tức bị uy lực của Long Tường Thiên Kiếm phá hủy. Đến đây, hang động u ám trước mắt cũng để lộ ra cảnh quan chân thật của nó. Và cảnh tượng này lập tức làm lòng Vân Tiêu Tử cũng như các tu sĩ bên cạnh trầm xuống.
Bọn họ nhìn thấy nửa thân thể của Lãnh Trung Dương đã biến thành một con quái vật, nửa trên là người, nửa dưới là băng tinh tri chu.
Con nhện quái dị khổng lồ ấy đang chiếm giữ cái mạng nhện băng tinh cũng khổng lồ tương tự. Trên mạng nhện có treo đầy những bộ băng thi. Những băng thi này đang cầm trường kiếm trong tay, bên trên tản ra khí tức âm trầm quỷ dị, tất cả bọn họ đều là kiếm khôi.
Trên người vị tu sĩ vừa bị cơn lốc kia kéo ra ngoài cũng dính đầy tơ nhện băng tinh, còn cắm đầy kiếm. Một con băng thi đang uống máu tươi của gã, xé rách máu thịt trên người gã.
Nếu bị băng thi cắn chết sẽ biến thành một bộ băng thi mới...
Vân Tiêu Tử kinh ngạc nói: "Ngươi lại dị thú hóa, ngươi đã bước lên con đường tà đạo rồi!"
Lãnh Trung Dương lạnh lùng trả lời: "Khống chế đồng tham mới là con đường tà đạo, nhân yêu hợp thể mới là chính đạo."
Vân Tiêu Tử lộ vẻ mặt trào phúng hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi là người hay yêu?"
Lãnh Trung Dương lạnh lùng nói: "Ta chính là ta."
Ngay sau đó, mỗi một bộ băng thi đều phun ra một sợi tơ nhện. Những sợi tơ này nhanh chóng đan vào một chỗ, tạo thành một cái mạng nhện thật lớn, bao phủ toàn bộ huyệt động vào bên trong.
"Rút lui!" Trong lòng Vân Tiêu Tử thoáng run rẩy, gã trực tiếp ra lệnh rút lui.
Lãnh Trung Dương ẩn núp suốt bảy năm, nay đã biến thành dị thú, tuy lão không phải người cũng không phải thú, nhưng thực lực lại chân chính tiến thêm một bước, căn bản không thể đánh chết được, chỉ có rút lui quay về thông báo, để tông môn phái ra cao thủ càng mạnh hơn đến mới có thể giết chết tên phản đồ này.
Đối mặt với tơ nhện chi chít như những mũi tên nhọn bắn tới, nhóm tu sĩ nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng vào thời khắc nguy cấp này, chẳng biết từ lúc nào tại cửa ra của Băng Sương động cũng xuất hiện một cái mạng nhện băng tinh, bên trên còn có tám cái băng thi đang kết trận, nghiêm ngặt canh giữ.
Thiên la địa võng!
"Xông lên!" Một tu sĩ Vân Mãng kiếm phái rống to.
Vân Tiêu Tử và Lãnh Trung Dương đã biến thành dị thú đang triền đấu trong huyệt động, trong lúc nhất thời, không thể phân ra thắng bại.
Mà đống tơ nhện băng tinh giăng trên cửa động lại càng ngày càng dày.
Mười mấy tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái đều phát ra kiếm khí kinh người, đánh thẳng về phía Băng Thi Trận.
Kiếm quang lấp lóe, kiếm khí bay tán loạn, kiếm chiêu của nhóm tu sĩ vừa mãnh liệt vừa sắc bén.
Những con băng thi trong Băng Thi Trận đều bị kiếm khí của chúng tu sĩ đục thành tổ ong, nhưng tơ nhện băng tinh giăng ngoài cửa động lại càng ngày càng trở nên dày đặc, đã tạo thành một tấm vách ngăn không thể phá vỡ.
Trong lòng Vân Tiêu Tử vô cùng lo lắng, gã biết chỉ có phá vỡ được tầng vách ngăn này, mình mới có thể dẫn dắt các đệ tử thuận lợi chạy ra khỏi huyệt động.
Gã trực tiếp ngưng tụ kiếm ý, trường kiếm trong tay lóe sáng hàn quang, trong miệng phát ra một tiếng thét dài, kiếm quang như rồng, kiếm khí như thác, ào ào trút xuống.
Nơi kiếm khí đi qua, tơ nhện băng tinh liên tục bị nghiền nát, tấm vách ngăn đang chắn trước cửa động cũng bắt đầu tan vỡ.
Băng Sương động quật.
Có một chút quang mang mỏng manh phản xạ trong huyệt động băng tinh, chiếu rọi hình ảnh một người một quái, đan xen vào nhau.
Vân Tiêu Tử có thân thủ mạnh mẽ, đang cầm trường kiếm trong tay, kiếm quang lấp lóe như sao băng vắt ngang qua bầu trời đêm. Thân pháp của người này cực kỳ linh động, gã nhanh chóng bay múa, xuyên thẳng qua Băng Sương động.
Mỗi một lần vung kiếm, đều mang theo một luồng khí lưu lạnh lẽo, hàn ý lạnh thấu xương ngập tràn trong huyệt động.
Trong khi Lãnh Trung Dương đang đối địch với gã lại hóa thân thành một con quái vật nửa người nửa nhện, thân hình khổng lồ mà cường tráng.
Tám cái chân nhện đạp lên mặt băng trong hang động, phát ra tiếng bước chân nặng nề. Móng vuốt sắc bén của lão không ngừng lóe lên hàn quang sắc bén, mỗi một lần vung chân đều mang đến một cơn gió lạnh, cuốn mảnh vỡ băng tinh xung quanh lên trời.
Lãnh Trung Dương cũng sử dụng kiếm, lại có thêm tám cái móng vuốt sắc nhọn, khiến cho Vân Tiêu Tử ứng phó vô cùng vất vả.
Mà chuyện càng làm người ta tuyệt vọng hơn nữa, chính là Lãnh Trung Dương đã sắp xếp băng thi, chặn lại cửa động từ sớm.
Định làm một mẻ hốt gọn mười mấy người bọn họ đây.
Vân Tiêu Tử nhanh chóng né tránh công kích của Lãnh Trung Dương, mạnh mẽ chém ra một kiếm, phá vỡ cái mạng nhện băng tinh đang bịt kín cửa động, mở ra một đường sinh cơ cho các đệ tử.
Nhưng đương nhiên, Lãnh Trung Dương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhân lúc Vân Tiêu Tử đang phân tâm, lão trực tiếp xuất ra một kiếm đánh gã trọng thương. Trường kiếm xuyên qua thân thể Vân Tiêu Tử, cũng làm hồn phách của gã bị thương nặng.
"Vân Tiêu Tử! Ngươi sẽ trở thành bộ kiếm khôi mạnh mẽ nhất của ta. Ta sẽ đưa ngươi giết tới tận Tử Tiêu phong diệt toàn bộ Vân Mãng kiếm phái!" Lãnh Trung Dương cất tiếng cười điên cuồng, đắc ý vô cùng.
"Ngươi chỉ đang nằm mơ thôi!" Vân Tiêu Tử rít lên một tiếng, rồi không chút do dự, trực tiếp tự bạo Hư cảnh.
Thời không chung quanh bắt đầu biến dạng...
Lãnh Trung Dương bị một luồng lực lượng mạnh mẽ kéo vào một khung cảnh hư ảo. Nơi này chính là Hư cảnh của Vân Tiêu Tử.
Vân Tiêu Tử đang ở trong một biển hoa rực rỡ muôn màu. Vô số kỳ hoa dị thảo tỏa ra hương thơm mê người. Cánh hoa rơi xuống như mưa, quanh quẩn khắp người gã. Mà Lãnh Trung Dương lại đang đứng trong một mảnh rừng rậm âm u khủng bố, cây cối che trời, bóng râm tràn ngập, tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi, tim đập liên hồi.