Ánh mắt Thạch Cơ Ông thoáng run rẩy, giọng nói cũng trở nên sắc bén: "Ngọc Hồ tiên tử, ngươi nói năng cho cẩn thận. Thạch Cơ Ông ta vẫn luôn canh giữ ở chỗ này, chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Ngược lại là Tần gia ngươi, muốn nhân cơ hội này để chèn ép lão phu, làm như vậy là quá mức vô lý rồi."
Phi Tinh Thánh Thủ ở một bên hoà giải: "Đạo hữu hiểu lầm rồi. Chúng ta vốn không có ý này, chỉ muốn bảo đảm sự an toàn cho đệ tử nhà mình mà thôi."
"Hừ! An toàn? Có ta ở đây, ai có thể động đến hắn?" Thạch Cơ Ông hừ lạnh một tiếng, không hề nhượng bộ chút nào.
Trong khi Phi Thiên Thánh Thủ có vẻ hòa giải thì Ngọc Hồ tiên tử lại từng bước ép sát: "Đừng tự cho là mình quá cao. Thiên Thư các này không phải do một mình ngươi định đoạt."
"Tốt! Xem ra hôm nay hai vị đến đây là dứt khoát muốn phá vỡ quy củ rồi?” Thạch Cơ Ông bắt đầu trở nên kích động, giọng nói cũng cao lên không ít.
Phi Tinh Thánh Thủ thấy tình huống không đúng, vội vàng lên tiếng nói: "Hai vị, có chuyện gì từ từ nói, đừng làm tổn thương hòa khí."
Thạch Cơ Ông trừng mắt nhìn Ngọc Hồ tiên tử, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng tưởng rằng ta không biết Tần gia các ngươi đang có ý định gì, trừ phi hội nghị gồm bốn nhà đồng thời ra quyết định, nếu không lão phu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Thiên Thư các này."
Ngọc Hồ tiên tử cười lạnh đáp lại: "Chúng ta cũng không đuổi ngươi đi, chỉ muốn cùng ngươi trấn thủ Thiên Thư các mà thôi."
"Không sai, một nơi quan trọng như Thiên Thư các này lại chỉ có một mình đạo hữu trấn thủ, nghĩ thế nào cũng thấy quyết định vô cùng bất hợp lý rồi."
"Trấn thủ Thiên Thư các? Được! Vậy chúng ta cùng trấn thủ bên ngoài đại điện, ai cũng đừng hòng vào được." Thạch Cơ Ông cười lạnh một tiếng, nói.
Ngọc Hồ tiên tử và Phi Tinh Thánh Thủ liếc mắt nhìn nhau, vốn dĩ bọn họ phụng mệnh đến nơi này để thăm dò mà không phải tới đấu pháp, ít nhất là hiện giờ còn chưa phải thời điểm trực tiếp vạch mặt với đối phương.
"Vãn bối Tần Vân Phi xin hỏi một câu, không biết ta có thể tự mình tiến vào bên trong đại điện tham ngộ 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》hay không?" Tần Vân Phi ôm quyền hỏi, trong lời nói để lộ ra một tia khiêm tốn.
Ngọc Hồ tiên tử thản nhiên nói: "Đương nhiên là có thể."
Phi Tinh Thánh Thủ dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận một chút, dù sao đó cũng là Ngũ Thánh chân ý."
Thạch Cơ Ông hừ lạnh nói: "Lam Thư Xuân, Lam Trúc Kiều! Hai người các ngươi cũng tiến vào đại điện đi, nếu tiểu tử này dám thu 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》vào trong Hư cảnh, các ngươi cứ trực tiếp động thủ, đừng khách khí!"
Vừa nghe câu này, hai tên đệ tử của Lam gia là Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều đang mặc y phục màu trắng trên người, đồng thời ôm quyền đáp: "Tuân lệnh!"
Tần Thiếu Vân trực tiếp đẩy cửa đại điện Thiên Thư các ra, dứt khoát tiến vào bên trong tòa đại điện thần bí này. Ánh sáng bên trong đại điện khá là u ám, chỉ có năm pho tượng được cung phụng ở trong này là phát ra một chút quang mang yếu ớt.
Năm pho tượng ấy chính là năm đại Yêu Thánh của Ngũ Độc môn, bao gồm thiềm thừ, linh xà, ngô công, hạt tử và bích hổ.
Mỗi một pho tượng đều sinh động như thật, cảm giác như chúng đều có sinh mệnh của riêng mình.
Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều cũng đi theo phía sau Tần Thiếu Vân tiến vào bên trong đại điện, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Tần Thiếu Vân dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, khóe miệng khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường. Chỉ thấy gã chậm rãi đi vào bên trong đại điện, nơi ấy có một cái bàn thờ.
Dựa theo lời của trưởng bối trong gia tộc, mỗi lần xem《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, bọn họ đều phải cung phụng ba mươi cân Tinh Hồn Sa trước.
Tinh Hồn Sa là một loại nhị giai linh tài khá là trân quý, gần như nó đã bị bốn đại thế gia lũng đoạn rồi. Chỉ khi tiêu hao Tinh Hồn Sa, tu sĩ mới có thể tiến hành trao đổi trên cấp độ linh hồn cùng Ngũ Độc Thánh Hồn. Cũng chỉ có trải qua quá trình trao đổi như vậy, mới được xem như đã đọc 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》.
Tần Thiếu Vân đưa tay lên, hướng về phía cái đỉnh thanh đồng đang đặt trên bệ thờ, Tinh Hồn Sa nhanh chóng trút xuống từ trên đầu ngón tay gã. Đương nhiên là lượng Tinh Hồn Sa này đã được tích trữ ở trong Hư cảnh của gã từ trước, muốn dùng là có thể dùng được ngay.
Khi Tinh Hồn Sa được đựng đầy Thanh Đồng đỉnh, Tần Thiếu Vân lại quay đầu nhìn về phía Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều, nói: "Ta sắp bế quan trao đổi với Thánh Hồn, các ngươi ở lại chỗ này không thích hợp."
Bên ngoài sân trung tâm.
Thạch Cơ Ông, Ngọc Hồ tiên tử và Phi Tinh Thánh Thủ vẫn rơi vào trạng thái giằng co như trước. Ánh mắt cả ba người đều chăm chú nhìn vào nhau, đồng thời cũng chú ý đến tình huống bên trong đại điện.
Ánh mắt Phi Tinh Thánh Thủ khẽ run lên, gã lập tức tiến lên phía trước một bước, một luồng uy áp vô hình hung hăng ép về phía Thạch Cơ Ông: "Thạch Cơ Ông, bảo người của ngươi rời khỏi đi, tránh làm tổn thương hòa khí."
Thạch Cơ Ông hừ lạnh một tiếng, thân hình vẫn không nhúc nhích, kiên quyết nói: "Không được!"
Ngọc Hồ tiên tử đang đứng một bên, cũng thản nhiên mở miệng: "Thiếu Vân, không cần băn khoăn nữa, chỉ cần không đả thương tính mệnh người, thì hết thảy mọi chuyện gia tộc đều chống đỡ cho ngươi."
Tần Thiếu Vân nghe nói như thế, trong mắt lập tức lóe lên một tia hung lệ. Chỉ thấy thân hình gã khẽ động, trong nháy mắt đã đi đến trước người Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều. Hai tay nhẹ nhàng đưa lên, từng luồng khí độc cực kỳ mỏng manh, dùng mắt thường khó có thể phân biệt được, lập tức xuất phát từ đầu ngón tay gã bay ra bên ngoài, nhanh chóng bao phủ hai người trước mặt vào bên trong.
Đây lại là: Thái Âm Chỉ!
Hai người của Lam gia đồng thời trúng Thái Âm Chỉ, đôi mắt trợn trừng, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.