Thạch Cơ Ông thấy vậy, cực kỳ giận dữ quát lên: "Ngươi lại dám ra tay với tộc nhân của ta?"
Lão đang muốn phát tác, lại bị Ngọc Hồ tiên tử và Phi Tinh Thánh Thủ liên thủ áp chế.
Khí cơ của ba người đồng thời phun trào, dù chưa trực tiếp động thủ, nhưng khí cơ giao phong cũng đủ để chấn cho đám lá rụng chung quanh ào ào bay loạn.
"Thạch Cơ Ông, nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng trách ta không niệm tình cũ." Phi Tinh Thánh Thủ lạnh giọng nói.
"Ngươi!"
"Thạch Cơ Ông, ngươi phải hiểu, với tình thế hiện tại, ngươi có phản ứng thế nào cũng không mang đến bất cứ tác dụng gì đâu, đừng tự rước lấy nhục." Ngọc Hồ tiên tử cũng lạnh giọng uy hiếp.
Thạch Cơ Ông nổi giận nói: "Tần gia các ngươi muốn chơi như vậy phải không? Vậy thì chiến một trận!" bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ - ebook truyện dịch giá rẻ
"Chiến một trận? Chúng ta có đến hai người, lại tăng thêm Thiếu Vân là ba người, ngươi lấy một đánh ba tuyệt đối không thích hợp, chi bằng ngươi cứ gọi Hắc Hồ lão tẩu cùng xuất hiện đi, hai đánh hai cũng coi như công bằng." Ngọc Hồ tiên tử che miệng cười nói.
"Đúng rồi... Dường như đã lâu rồi chúng ta chưa gặp được Hắc Hồ đạo hữu, ngày thường hắn rất sôi nổi à nha, hắn đã đi đâu vậy?"
"Hắc Hồ, về Tử Độc lâm bế quan rồi." Thạch Cơ Ông âm trầm giải thích.
"A... Thật sao?"
...truyện-y-y...
Vừa thấy Thạch Cơ Ông tuy ngoài miệng hung hăng, nhưng lại không dám động thủ, khóe miệng Tần Thiếu Vân cũng lộ ra một nụ cười lạnh.
Nếu đã muốn thăm dò, thì nhất định phải để cho người của Lam gia chịu thiệt, đến lúc đó, lại xem Lam gia bên kia phản kích như thế nào, là có thể biết hư thật.
Tình huống này cũng giống như cao thủ giao chiến với nhau, ban đầu thủ đoạn bọn họ vận dụng đều là hư chiêu, sau khi thăm dò ra sâu cạn của địch nhân, mới có thể dùng đến thực chiêu.
Nếu gia tộc Lam thị thật sự tổn thất một vị Vô Tướng Chân Quân, thì hiện tại, lợi ích mà bọn họ đang chiếm hữu, cũng nên nhổ ra một ít.
Phải biết rằng, ở thời điểm trao đổi với Ngũ Độc Thánh Hồn, tu sĩ cần phải giữ cho tâm linh trầm tĩnh, không được phép có một chút ồn ào nào quấy rầy. Bởi vậy, sau khi cánh cửa bên ngoài Thiên Thư các đóng lại, bên trong sẽ tự động kích hoạt một tòa trận pháp, trận pháp này chỉ có một tác dụng duy nhất đó là hình thành nên một vùng không gian phong bế ở bên trong đại điện.
Đương nhiên, Tần Thiếu Vân chỉ cho phép một mình gã bế quan ở chỗ này, không thể tùy tiện cho hai người khác cùng tồn tại.
Dù hiện giờ, Lam Thư Xuân và Lam Trúc Kiều đã chìm vào hôn mê, nhưng đương nhiên, bọn họ cũng không thể ở lại bên cạnh gã được.
Bởi vì cái gọi là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tần Thiếu Vân dứt khoát vung ống tay áo rộng thùng thình lên, Lam Thư Xuân hệt như một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng bị đánh văng ra ngoài
Nhưng đến lượt Lam Trúc Kiều, dường như trên thân thể người này đã sinh ra một loại lực lượng vi diệu nào đó, có thể chống lại uy lực của trận pháp, lại không bị nó đuổi đi.
Tần Thiếu Vân nhíu mày, trong lòng sinh ra nghi hoặc. Rất nhanh, gã đã quyết định sẽ dùng tay kéo Lam Trúc Kiều ra khỏi đại điện. Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên cánh cửa đại điện lại phát ra một tiếng vang trầm đục, dường như có một luồng lực lượng vô hình mà cực kỳ nặng nề nào đó vừa tác động đến cánh cửa, ép nó phải đóng lại.
Cánh cửa đại điện hoàn toàn đóng lại, trận pháp tự động kích hoạt, không gian bên trong và bên ngoài đã bị ngăn cách.
Cùng thời điểm đó, hai mắt Lam Trúc Kiều vốn đã chìm vào hôn mê, lại đột nhiên mở to ra, bên trong sáng ngời có Thần.
Hắn không chút do dự, đã xuất ra một quyền. Quyền phong bén nhọn chấn cho không khí xung quanh cũng sinh ra dao động.
Tần Thiếu Vân tuyệt đối không ngờ Lam Trúc Kiều lại đột nhiên tỉnh lại, trong lúc vội vàng, gã thực sự không đủ khả năng để ngăn cản công kích của đối phương.
Một quyền này vừa vặn đánh xuyên qua cơ thể, Tần Thiếu Vân chỉ cảm nhận được một cơn đau nhức kịch liệt bắt đầu từ lồng ngực, nhanh chóng khuếch tán ra cả người, phảng phất như lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động này đánh lệch vị trí.
Gã mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lam Trúc Kiều, khàn giọng hỏi: "Ngươi... Đến cùng là ai?"
Lý Thủy Đạo hừ lạnh một tiếng, mở miệng trả lời với vẻ khinh thường: "Muốn biết ta là ai, không dễ dàng như vậy đâu. Lão tử làm chuyện tốt chưa bao giờ để lại danh tính."
Hắn vừa dứt lời, lại móc từ trong tay áo ra một cây ngân châm, trực tiếp vận dụng thủ pháp mau lẹ mà thành thạo của mình, đâm thẳng xuống.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, cây ngân châm kia nhanh chóng lóe lên một tia hàn mang, mỗi một lần đâm vào trong cơ thể Tần Thiếu Vân, đều kéo theo một tiếng kêu đầy đau đớn của gã.
"Đừng... đừng châm nữa..." Nhịp thở của Tần Thiếu Vân bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt cũng từ từ rời rạc đi.
Lý Thủy Đạo khẽ cười lạnh một tiếng, trong lòng không chút dao động.
Thậm chí trong miệng hắn còn đang lẩm bẩm không ngừng, giống như đang thúc giục một loại bí thuật nào đó.
Tần Thiếu Vân chỉ cảm thấy đan điền chợt lạnh, phảng phất như tu vi toàn thân đều bị khóa lại rồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Ngươi... Ngươi… Cái tên điên này..." Hơi thở của Tần Thiếu Vân càng ngày càng trở nên mỏng manh, cuối cùng trước mắt tối sầm xuống, đã hoàn toàn hôn mê rồi.
Lý Thủy Đạo thu hồi ngân châm, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng.
Hắn lập tức đánh ra một đạo pháp quyết lên chiếc Thanh Đồng đỉnh trên bệ thờ, Thanh Đồng đỉnh khẽ run. Phảng phất như vào thời khắc này, món đồ vật cổ xưa ấy đã lại một lần nữa tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Quả nhiên, vận dụng pháp quyết kích hoạt đơn giản nhất là được.
Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ vui mừng, điều này đã chứng thực, suy đoán của hắn không sai.
Rất nhanh, năm loại quang ảnh hư ảo dần dần xuất hiện bên trên Thanh Đồng đỉnh. Chúng chính là linh hồn của năm loại sinh linh: thiềm thừ, linh xà, bích hổ, ngô công và hạt tử.
Lý Thủy Đạo lập tức dùng ngón tay điểm về phía linh xà.
Chỉ trong thoáng chốc, lượng Tinh Hồn Sa đang chứa đầy bên trong Thanh Đồng đỉnh đã chậm rãi bốc cháy.