Nàng yên lặng mà lui về phía sau vài bước, một mực duy trì một khoảng cách nhất định với cửa phòng. Tuy trong lòng mang theo vạn phần lo lắng, nhưng nàng lại hiểu, nếu mình tùy tiện tiến vào, chỉ sợ sẽ đưa tới nguy hiểm càng lớn hơn nữa.
Có lẽ phu nhân đã không còn là phàm nhân nữa...
Theo bản năng, Lạc Tiểu Tiểu đã suy nghĩ như vậy.
So với phu nhân, hành tung của lão gia Lý Thủy Đạo càng thêm thần bí. Trước kia, hắn còn luyện kiếm trong sân, nhưng hiện tại ngay cả kiếm cũng không luyện.
Mỗi ngày, từ lúc trời chưa sáng hắn đã rời khỏi nhà, mãi đến lúc ăn cơm trưa mới chịu trở về.
Lạc Tiểu Tiểu vốn là nha hoàn, dù thấy lạ cũng không dám mở miệng hỏi lão gia đã đi đâu, cũng chỉ có thể một mình cô độc lẻ loi, nấu cơm mỗi bữa, chôn hết thảy nghi hoặc vào trong lòng.
Cũng may mấy ngày sau, Lý Thủy Đạo đã đưa Lạc Tiểu Tiểu đến học đường của gia tộc.
Nàng không cần phải ở bên trong tiểu viện thần bí, sống chung với đôi phu thê thần bí kia nữa.
Lạc Tiểu Tiểu không hỏi nguyên nhân mình bị đuổi đi, bởi vì hơn ai hết, nàng hiểu rất rõ, tiểu viện nọ hoàn toàn không dung nạp mình.
Nàng ở lại nơi đó, vốn là kẻ dư thừa.
Hơn nữa, nếu Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết muốn ăn cơm, bọn họ hoàn toàn có thể đến thực đường của gia tộc, nơi đó cũng miễn phí.
Hơn một tháng sau...
Ngày mai, Lý Thủy Đạo sẽ phải xuất phát quay về Ngũ Độc môn.
Vào đêm hôm đó, phu thê Lý Thủy Đạo cùng đến nhà phụ mẫu, người một nhà vây quanh bên bàn cơm, hưởng thụ những món ăn mỹ vị đơn giản, thường thấy của một gia đình.
Mùi thơm tràn ngập, không khí vui tươi.
Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ váy liền áo màu lam nhạt, cử chỉ khéo léo, lễ phép đối xử với mọi người.
Nàng một mực mỉm cười, nói chuyện cùng phụ mẫu của Lý Thủy Đạo và huynh đệ tỷ muội của hắn.
Lý Hạo Sơn nhìn Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết, mỉm cười mở miệng nói: "Cảm tình của hai đứa càng ngày càng tốt. Trong lòng Hạ Nhược Tuyết luôn có một mảnh hiếu tâm với nhà chúng ta."
Hạ Nhược Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười trả lời: "Phụ thân... Người quá khen rồi, ta vẫn luôn tôn trọng trưởng bối, cũng rất quý trọng thời gian ở chung cùng phu quân và đám huynh đệ tỷ muội."
Khương thị quan tâm hỏi han: "Nhược Tuyết à, hai đứa đã có hài tử hay chưa?"
Hạ Nhược Tuyết tươi cười ngọt ngào, rồi thản nhiên trả lời: "Bà bà (mẹ chồng), ta và Thủy Đạo vẫn đang cố gắng, có lẽ do thời cơ chưa tới, duyên phận vẫn một mực chưa đến nơi."
Lý Thủy Đạo nhìn thấy phụ mẫu có chút lo lắng, lập tức buông chiếc đũa, nghiêm túc nói: "Phụ thân, nương, chúng ta đã cố hết sức rồi."
Lý Hạo Sơn và Khương thị liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút buông lỏng.
Bọn họ tiếp tục thưởng thức những món đồ ăn phong phú trên bàn, cùng trò chuyện dăm ba việc lặt vặt trong nhà, tiếng cười tiếng nói một mực quanh quẩn trên bàn cơm.
Cảnh tượng ấm áp này cũng trở thành một đoạn ký ức tuyệt đẹp với những người trong gia đình.
Bữa tối chấm dứt, Lý Thủy Đạo cùng nương tử nhà mình quay về tiểu viện.
Trên đường...
Hai người nhẹ bước dưới ánh trăng.
"Lần này ta đi, ngày về khó định. Ngày sau nếu nàng tu luyện tới Thông Linh cảnh trung kỳ, có được pháp lực, hãy rời khỏi Lý gia đi." Đột nhiên Lý Thủy Đạo nói.
"Vậy ta sẽ đi nơi nào?" Hạ Nhược Tuyết hỏi.
"Thiên hạ to lớn, kiểu gì cũng có chỗ cho nàng dung thân."
"Lý gia không được sao?" Hạ Nhược Tuyết nhíu mày hỏi.
"Lý gia..." Lý Thủy Đạo trầm ngâm thật lâu mới nói: "Trong tương lai, nếu nàng tu luyện thành công, tất sẽ bị tu sĩ bản tộc nhìn ra trong người đã có tu vi, đến lúc đó nàng định làm như thế nào?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Nếu thật sự bị bọn họ nhìn ra tu vi, ta sẽ nói hết thảy mọi chuyện với tộc trưởng, dù phải giao ra 《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》, ta cũng không định rời khỏi Lý gia." Hạ Nhược Tuyết không hề suy nghĩ đã lên tiếng trả lời.
"Ha hả..." Lý Thủy Đạo cười lắc đầu: "Cũng được, đây là chính nàng lựa chọn nhé."
"Ta lựa chọn không đúng ư?" Hạ Nhược Tuyết dò hỏi.
"Ta không biết." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu: "Nhưng nếu nàng có thể ở lại gia tộc Lý thị, xuất một phần sức lực cho gia tộc, ta tin tưởng tộc trưởng cũng rất vui mừng..."
Hôm sau, bảy tên đệ tử bọn Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Long lại cùng nhau tiến vào từ đường tế bái tổ tiên.
Sau khi tế bái chấm dứt, Lý Thiên Lương dẫn theo bọn họ lại một lần nữa xuất phát.
Bảy tám ngày sau...
Bảy tu sĩ trẻ tuổi đến từ Lý gia tụ tập cùng một chỗ với nhau tại động phủ của Hải Xà đạo nhân.
Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ mặc một bộ hắc bào, vừa cười vừa mở miệng hỏi thăm thu hoạch của bọn họ trong nửa năm qua.
Mọi người đều nói về nương tử nhà mình, khoe khoang nàng dịu dàng thế nào, hiền hậu ra sao, khóe miệng lại không tự chủ, lập tức mỉm cười.
Trên bãi đất trống trong sơn cốc có đặt một cái bàn dưỡng cổ thật lớn, trên bàn là các loại linh đan và linh thảo.
Hải Xà đạo nhân chỉ vào đống tài nguyên tu luyện quý giá trên bàn, dùng âm thanh dõng dạc nói: "Tông môn thí luyện cũng giống như dưỡng cổ, tham gia càng sớm, càng dễ đạt được công huân. Mà đạt được công huân cần phải nộp một nửa cho gia tộc. Khoản công huân này rất quan trọng đối với gia tộc, mà nếu không có gia tộc, nào có các ngươi..."
Lý Thiên Vũ nói tới đây, ánh mắt lập tức đảo qua vẻ mặt mỗi thiếu niên đang có mặt tại đây, vẻ mặt của bọn họ đều bình thản, coi đó là chuyện đương nhiên, không có bất cứ ai tỏ vẻ bất mãn.
"Phần công huân còn lại, các ngươi có thể lưu cho chính mình sử dụng. Muốn giao dịch công huân cần phải thông qua lễ đường của tông môn, chỉ có thể giao dịch dưới điều kiện tiên quyết là tự nguyện, bất cứ kẻ nào cũng không thể bắt buộc các ngươi. Các ngươi có thể dùng công huân đổi lấy tài nguyên tu luyện của tông môn, cũng có thể dùng để trao đổi những bảo vật khác, thậm chí còn có thể dùng để đổi lấy hảo cảm của trưởng bối trong sư môn..."
Nghe đến đây, trên mặt bảy tên tu sĩ đều hiện lên vẻ hưng phấn. Nọn họ đã nghe lời đồn đại về thí luyện của tông môn, cũng biết đây là một cơ hội để bản thân triển lãm thực lực, tranh đoạt vinh quang, nhanh chóng gia tăng thực lực.