“ Chỉ sợ anh không thể làm tôi thỏa m …” Tiêu Mộng Kỳ đang nói dở thì há hốc mồm, thôi chết rồi, trong phòng có người, Tiêu Mộng Kỳ mặt đỏ như sốt, Thử Tiêu, Hùng Kiếm Phi, Lý Hàng, Lý Nhị Đông, Đổng Thiều Quân nhìn cô cười khùng khục, song cô nhanh chóng bỏ qua xấu hổ vì góc tường có một người bị còng, miệng rỉ máu: “ Hắn là ai? Kẻ giám sát nơi này à? Sao các anh tìm ra được?”
Thế là cả đám hám gái nhao nhao.
“ Dựa vào camera ra vào tiểu khu tóm được hắn, thuê phòng nửa năm, ở chưa được nửa tháng.”
“ Đừng thương hại hắn, tên chó săn chuyên nghiệp, chuyên chụp ảnh quần lót nữ nhân.”
“ Tìm hắn tốn không ít thời gian, trốn xuống huyện Ô Long, vừa bắt được.”
“ Trước khi xảy ra vụ nổ súng 40 phút hắn ở đây, biển số xe, các loại hình ảnh do hắn cung cấp.”
“ Hắn kiếm 5 vạn ...”
Mỗi người một câu, Tiêu Mộng Kỳ nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nghi phạm Trương Huy, sở thích nhiếp ảnh, có người bỏ 5 vạn thuê hắn tới đây giám sát chụp ảnh, có trang bị nhìn trong đêm, chụp được cả ảnh Dư Tội tới trường tìm Biện Tiểu Mễ.
“ Nếu đây là một cái bẫy vậy nói rõ luôn có thế lực thần bí thao túng mọi chuyện ... Tra được không? Qua Chiến Kỳ khả năng bị chúng bịt miệng rồi.” Tiêu Mộng Kỳ khoanh tay trước ngực đi qua đi lại ngẫm nghĩ:
“ Du Phong phán đoán chúng chưa thể xuất cảnh, nếu lấy được khoản tiền lớn từ đầu tư Tĩnh Hải, chuyển đi một cách an toàn lại không thể để cảnh sát bám theo cần quá trình phức tạp và người chuyên nghiệp làm, không thể nhanh chóng một lần là dứt, nên chúng phải ở trong nước, vì chuyện này không thể nhờ tay người khác.” Lý Hàng đưa cho Tiêu Mộng Kỳ di động có thông tin ngân hàng:
“ Chị Béo đang thu hẹp phạm vi, căn cứ vào lịch sử cuộc gọi của tên này cùng miêu tả người liên hệ, chắc là nhanh thôi ... Người có thể làm chuyện này ở Đại Nguyên không nhiều.” Thử Tiêu đá tên săn ảnh một phát:
Tiêu Mộng Kỳ vỗ trán:” Không cần tìm chứng cứ nữa, Trần Thụy Tương thế nào cũng biết.”
“ Không, khả năng là hắn không rõ toàn bộ kế hoạch đâu, cùng lắm khai ra được ai bảo hắn khai ra nhiều chuyện vậy thôi ...” Dư Tội gật đầu xác nhận:” Chuyện này phải làm hết sức bảo mật, chúng ta không biết đối phương có để lại cặp mắt nào không, tôi không muốn biến thành công cụ cho chúng.”
“ Chính ủy Tiêu.” Hùng Kiếm Phi bước lên phun ra một câu rất bất chính:” Nếu chị thấy khó xử, nói cho chúng tôi biết hắn bị giam ở đâu là được.”
“ Xem ra tôi sắp không làm được chính ủy nữa rồi.” Tiêu Mộng Kỳ nhìn những gương mặt quyết tâm quanh phòng, giờ đã hiểu sao Dư Tội gọi cả đám tới, trừng mắt với y: “ Theo tôi, chiến hữu chúng ta vì chuyện này mà mất mạng, tôi còn để ý sao, cùng lắm tôi theo Dư Tội bán lương thực là được.”
Dư Tội nhún vai.
Nửa tiếng sau một chiếc xe cấp cứu đi vào nhà khách chi đội, đón nghi phạm Trần Thụy Tường đã hôn mê, tiếp đó nhanh chóng có tin, chính ủy Tiêu Mộng Kỳ, đội trưởng Lý Hàng cùng với nhiều người tham dự hành động phi pháp bị đình chỉ, cách ly điều tra, ngay cả Hứa Bình Thu cũng bị liên lụy, lại thêm chuyện cảnh sát bị tấn công không có cảnh giác trước, không có biện pháp ứng phó hữu hiệu sau, đảng ủy yêu cầu kiểm điểm sâu sắc.
Tin đồn và khủng hoảng lan đi như ôn dịch.
Bắt đầu từ Đại Nguyên, tới Đại Đồng, Vân Thành, kể cả Trường An, Chu Châu, Tân Trịnh mấy địa phương ở ngoại tỉnh đều có đám đông tập thể đòi nợ, tiếng khóc lóc gào thét, thạm chí có cả người nhảy lầu, tin xấu lan đi mỗi lúc một nhiều, tình hình vượt ngoài kiểm soát.
Quần thể bị lừa từ người làm công tới công vụ viên, giáo viên, nhân viên ngân hàng, hoang đường nhất là cả cơ quan công kiểm pháp bị lừa, nhất là tòa án trung cấp, một nửa số công vụ viên bị lừa.
Lúc này nếu quay đầu nhìn lại thì lời nói dối rất dễ bị nhìn thấu, chỉ cần cơ quan giám sát tra rõ hướng đi của tiền đầu tư, chỉ cần cơ cấu hữu quan báo cáo hợp pháp hay không, thậm chí là điều tra rất đơn giản là ra vấn đề.
Nhưng không, tất cả chỉ thấy tiền đồ huy hoàng, thế nên xảy ra hiện tượng kỳ quái, khi xã hội xôn xao, khi trên mạng sục sôi, các cấp chính quyền im như thóc.
Biến hóa ngoài dự liệu, trên mạng tiết lộ một thông tin chấn động, "hổ lớn" của văn phòng quốc vụ viện, từng là nhân vật số một trong lĩnh vực than đá ở Sơn Bắc bị đưa đi ... Thế là nhiều người mới choàng tỉnh, cây đổ rồi, đàn khỉ bị tóm rồi, vậy là hi vọng mong manh cũng tan vỡ.
Quả cầu tuyết vì thế càng lăn càng lớn, tài sản đóng băng và biến mất đã lên tới hơn 8 tỷ, đã vượt quá cả vụ án "Chuột Bạc" năm xưa của Đại Nguyên.
Kết quả thì giống nhau, để lại toàn người bị hại.
Cộc, cộc, cộc, tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Bình Thu rút điện máy tính, ông không muốn cấp dưới thấy đường đường cục trưởng cục công an cũng lên mạng xem mấy tin đồn thổi giống người dân:” Vào đi.”
Chủ nhiệm Ngô mở cửa mời đoàn người vào, là người của văn phòng quốc vụ viện, người đi đầu là Trương Cần cấp bậc ngang Hứa Bình Thu, ông vội đứng dậy bắt tay: “ Sao không thông báo một tiếng, thế này thành tôi làm cao rồi.”
“ Cục trưởng Hứa khách khí quá, chúng tôi khẩn cấp tới đây là để cùng an bàn chút việc.” Trương Cần ngăn chủ nhiệm Ngô rót trà, ông ta biết ý lui ra, đây là chuyện bảo mặt:
Đợi bốn vị khách ngồi rồi, Hứa Bình Thu hỏi:” Cục trưởng Trương có an bài gì, xin chỉ thị.”
“ Trước khi tôi tới đây bộ trưởng Vương dặn, có khó khăn gì tới thỉnh giáo anh, nên tôi mạo muội tới nhà.” Trương Cần rất khách khí:
“ Anh đừng tâng bốc tôi, thanh đao này cùn rồi, không theo kịp tình thế nữa, tôi không rõ vì sao lừa được tới gần chục tỷ thế này.” Lão Hứa rất xấu hổ, đáng lẽ ông ta đã ngăn được việc này:
“ Chính vì việc này, một cấp dưới của anh đúng là có tài tiên tri.”
Hứa Bình Thu sửng sốt.
Một nữ công vụ viên nói: “ Theo chúng tôi biết, anh ấy bốn lần gửi báo cáo lên cục, sở hoài nghi Tĩnh Hải có dấu hiệu lừa đảo, song không được coi trọng.”
“ Hơn nữa trong di động của Tống Tinh Nguyệt có số liên hệ của anh ta, anh ta tựa hồ có liên hệ với Tĩnh Hải.” Người khác bổ xung.
Hứa Bình Thu gật đầu nói hai chữ: “ Dư Tội.”
“ Đúng, chúng tôi tra hồ sơ của đồng chí ấy, đúng là nhân vật truyền kỳ, Tống Tinh Nguyệt hai ngày trước khi bị bắt còn liên lạc với đồng chí ấy.”
Hứa Bình Thu sầm mặt, cái thằng nhãi đó quả nhiên lúc nào cũng có điều khuất tất, cầm điện thoại lên: “ Các anh muốn gì, tôi sẽ thông báo với ban đốc sát bắt giữ.”
Trương Cần giữ tay ông lại: “ Anh nhầm rồi, là chuyện khác.”
“ À, anh nói đi.” Hứa Bình Thu càng không hiểu:
“ Chúng tôi có thể hạ quyết tâm bắt Tống Tinh Nguyệt là nhờ có thương nhân hải ngoại tố cáo cô ta thông qua kênh ngầm, rửa tiền tới 5 tỷ ... Người này chúng tôi không thể tiết lộ.”
“ Vậy liên quan gì tới Dư Tội?”
“ Theo ông ta nói, ông ta được đồng chí Dư Tội thuyết phục, cho nên lựa chọn tố cáo.” Trương Cần trịnh trọng nói: “ Cho nên chúng tôi chuyên môn tới đây mời đồng chí Dư Tội, chỉ có đồng chí ấy mới hiểu vụ án này nhất, Tống Tinh Nguyệt chỉ coi đầu tư Tĩnh Hải là cây tiền, dùng để duy trì vụ làm ăn khác, cô ta tuy phạm tội, song không liên quan tới lừa đảo, lượng lớn tiền huy động do người phụ trách nơi này thao tác, người này rất khả năng bị bịt miệng, vụ án kẹt lại, chúng tôi cần người hiểu rõ khúc mắc trong đó tháo gỡ khó khăn.”
Hứa Bình Thu thở phào, ông ta xé một tờ lịch, đưa cho Trương Cần: “ Đây là thứ cậu ta để lại cho các anh, một người chuẩn bị tự thú, trợ lý của Qua Chiến Kỳ.”
(*) (Chuột Bạc là vụ lừa đảo khoản vay ngân hàng do Giản Phàm phá ấy)