Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 1001 - Q8 - Chương 147: Phù Sinh Nhược Mộng. (1)

Q8 - Chương 147: Phù sinh nhược mộng. (1) Q8 - Chương 147: Phù sinh nhược mộng. (1)

“ Hả?” Trương Cần mừng ra mặt, không dám mơ tới manh mối giá trị như thế: “ Vậy về đồng chí Dư Tội , có thể cho chúng tôi mượn không?”

Hứa Bình Thu chép miệng:” Không vấn đề, chỉ là cậu ta xin nghỉ hai tuần, trước khi đi chỉ để lại cái này ... Khả năng không liên hệ được.”

Cái gì, xin nghỉ, vào lúc này, những hai tuần còn được phê, sao có thể bỏ qua cao thủ như thế, Trương Cần chửi thầm Hứa Bình Thu trong lòng, còn muốn vòng vo giải quyết kiểu quan trường: “ Vậy tạm hoãn lại …. còn chuyện nữa, vụ án này đơn thuần dựa vào lực lượng chúng tôi không đủ, nên muốn trưng dụng một số nhân viên, ngoài ra vị trí phó tổ trưởng tổ điều tra, chúng tôi mong anh đảm nhiệm.”

“ Thế không được, tôi còn đang kiểm điểm.”

“ Không ai thích hợp hơn anh nữa rồi, cục trưởng Hứa, chuyện kiểm điểm này không cần, chúng tôi đã hỏi những người bị cách ly thẩm tra, họ khẳng định đã tra ra tin tức từ Trần Thụy Tường rồi …Ài dà, chúng ta thẩm tra người mình, khác nào vừa đá bóng vừa thỏi còi, không phải tự chúng ta quyết hay sao.”

Lão Hứa cười gian: “ Chà, vậy tôi phải cho họ cơ hội lập công chuộc tội rồi.”

Trương Cần nhìn thẳng ông ta:” Vậy còn anh?”

Hứa Bình Thu có được thứ mình muốn, đứng dậy: “ Chúng ta đi thôi, lên đường nói, nút thắt cởi từ cô trợ lý này ...”

Ngoài cửa sổ là là công viên rừng rậm, trong phòng trải đầy ánh nắng, Uông Thận Tu ngắn nhìn Hàn Như Mân, cô đang tỉ mỉ vẽ mắt, giống chuẩn bị tham dự bữa tiệc long trọng, muốn mình thật xinh đẹp, không có chút tì vết nào.

Đưa ra quyết định này rất khó khăn, còn khó hơn chuyện hắn từ bỏ chức vụ, đưa cô đi tự thú, Hàn Như Mân không phải chủ mưu, nhưng cô làm không ít chuyện luật pháp khó dung thứ.

Uông Thận Tu khẽ ôm lấy vòng eo thon thả đó, ôm rất chặt như sợ cô biến mất, Hàn Như Mân ngả đầu dựa vào vai hắn:” Tôi sẽ bị phán bao năm?”

“ Sẽ không nặng đâu, chị nên tin cậu ấy, nếu không có cậu ấy cảnh báo, chị ở thủ đô không về được rồi ... Qua Chiến Kỳ phái chị đi, hẳn muốn ném chị ra làm dê thế tội.”

Cậu ấy ở đây là cảnh sát khác, trước khi cô đi, người đó có tới, không phải khuyên Uông Thận Tu đổi ý, mà khuyên cô tự thú, khi đó cô không tin ... Vậy mà chớp mắt Tĩnh Hải như một người khổng lồ lại sụp đổ tan tành dễ dàng.

“ Tôi hơi sợ.” Hàn Như Mân nói nhỏ:

“ Đừng sợ, sẽ không lâu đâu.” Uông Thận Tu an ủi:

“ Tôi không sợ chuyện đó, tôi sợ ra rồi sẽ không còn gì nữa.”

Uông Thận Tu xoay Hàn Như Mân lại, mặt đối mặt, hai tay ôm má cao: “ Tôi hứa, thế nào cũng có một nam nhân không có gì cả đợi chị, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Hàn Như Mân bật khóc nhào tới hôn Uông Thận Tu nồng nhiệt, nụ hôn mằn mặn, nhưng trong lòng hai người ngọt ngào.

Lặng lẽ xuống lầu, khi nhìn thấy một đám cảnh sát đứng đợi, Hàn Như Mân nắm chặt tay Uông Thận Tu, Uông Thận Tu không đành lòng, kính lễ với Hứa Bình Thu: “ Cục trưởng Hứa, tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu không?”

“ Tổ chuyên án của văn phòng quốc vụ viện đích thân tới đây, quy cách còn chưa đủ à?” Mặt Lão Hứa không dễ coi:

“ Tôi có thể đi cùng cô ấy không, dù người có hiềm nghi tự thú cũng có quyền gia quyến đi cùng, huống hồ cô ấy chưa phải hiềm nghi.” Uông Thận Tu dõng dạng nói:

“ Đứng trước thị phi, chú trọng nguyên tắc, đúng là đồng chí tốt.” Trương Cần cảm khái:

“ Không liên quan gì tới nguyên tắc, nếu tôi nói là sức mạnh tình yêu thì anh có tin không? Cậu ta vì cô ấy không làm cảnh sát nữa, cô ấy vì cậu ta giữ được chức vụ mà tới tự thú.” Lão Hứa bực bội nói:

Lời này, thực sự là không ai tin.

Nhưng tiếp đó không ai không tin, trong bốn tiếng thẩm vấn, chàng trai kia rót nước, an ủi, sau đó tiếp tục đứng bên cạnh tới trời tối, không di chuyển một bước.

Mối quan hệ của Qua Chiến Kỳ theo lời khai của Hàn Như Mân dần dần làm rõ, lại đối chiếu với tài liệu sổ sách bên kinh tế, cùng với đội hình sự, một nghi phạm nữa nổi lên:

Mã Cương Lô.

Đây là tin tức tới muộn, Qua Chiến Kỳ, Mã Cương Lô, Trần Thụy Tường, Tôn Nghênh Khánh có buổi tụ hội vô cùng bí mật, Hàn Như Mân biết nhờ cô an bài phục vụ tình dục.

Khi Trương Cần khẩn cấp thảo luận với Hứa Bình Thu tình hình mới, phát hiện ông ta chẳng hề bất ngờ: “ Anh biết rồi phải không?”

“ Biết.” Hứa Bình Thu gật đầu:

“ Vì sao không báo với chúng tôi một tiếng, đỡ đi đường vòng oan uổng.” Trương Cần có chút bực dọc:

“ Nếu như có người bảo với anh, có kẻ mượn xác Tĩnh Hải đẻ trứng, anh có tin không? Nói thật, tôi cũng không tin.”

Cũng phải, ai tin được có người thò tay vào túi người khác lấy đi mấy tỷ? Hơn nữa còn là công ty có bối cảnh quan thương, đang như mặt trời chính ngọ.

“ Vậy cũng phải khống chế người liên quan chứ, sao các anh lại không có chút hành động gì?” Trương Cần sốt ruột:

“ Muộn rồi, ngày xảy ra chuyện thì chúng đã chạy hết, kẻ nào chưa chạy thì chả biết mấy, giống chị em Tống gia thôi.”

“ Ái dà cục trưởng Hứa, anh nói hết trong một lần được không? Làm việc với anh nửa ngày mà huyết áp của tôi không ổn định rồi ...”

Hứa Bình Thu khoác vai Trương Cần:” Chỉ cần anh phối hợp, tôi không dấu anh nữa …”

Kết quả ngày hôm đó đúng 8 giờ tối, văn phòng quốc vụ viện mở cuộc họp báo về vụ án lừa đảo đầu tư lớn nhất Đại Nguyên, mọi tội trạng đổ hết lên đầu tập đoàn Tĩnh Hải, đây là tuyên bố điều tra mạnh mẽ, truyền thông tham dự quan tâm tiến triển vụ án, dư luận quan tâm kết quả xử lý ...

( Tiến triển mới nhất vụ án lừa đảo đầu tư, người liên quan bị khống chế)

( Tin tức mới nhất từ chính phủ tỉnh, tài chính đóng băng dựa theo tỉ lệ trả người đầu tư)

( Chuyên gia chỉ ra, lĩnh vực tài chính đã thành một trong số lĩnh vực nguy hiểm nhất trong nước)

Trong gian phòng trống rỗng, Lý Dật Phong yểu ớt quẹt tay xem điện thoại, chú ý tiến triển vụ án, nhưng chẳng có tiến triển gì, ôm ngực, nghĩ tới 40 vạn của mình, trái tim khóc không ra nước mắt.

“ Này, dậy đi.” Âu Yến Tử ở ngoài cửa gọi:

“ Lão tử hôm nay không đi làm, không muốn làm gì hết.” Lý Dật Phong tức giận hét:

“ Có giỏi hô lão tử không ăn cơm, bớt được một cái bát.”

Lý Dật Phong mặc quần áo qua loa, lẹt quẹt dép lễ dụi mắt vào nhà vệ sinh, rửa ráy đi ra, nhà vừa mới xây xong, mua mỗi cái giường và bàn, trống không chẳng có gì, giờ hay rồi, khỏi mua nữa, nghĩ tới đó lại lên cơn đau tim, xấu hổ ngồi xuống đối diện Âu Yến Tử, không cả dám ngẩng đầu.

Âu Yến Tử đưa hắn bát cơm phì cười:” Này đừng có như thế, va vấp mới khôn ra, đồ đạc từ từ mua ... Em có trách anh đâu, tiền không đủ thì cũng ra sống tiết kiệm một chút.”

“ Em chửi anh còn dễ chịu hơn.” Lý Dật Phong trong thời gian ngắn không bước ra nổi ám ảnh:” Ngày nào anh cũng nghe ngóng, kỳ quái, án lớn như thế mà báo đăng càng ít, tiền hoàn trả một phần xem ra chẳng tới lượt chúng ta.”

“ Thì thong thả kiếm, chỉ cần còn người thì thiếu gì?” Âu Yến Tử cho dù tiếc lắm, nhưng chuyện tới nước này có thể làm gì, chẳng lẽ trách móc nhau:

“ Em nói đúng, nhưng không thể sống tạm bợ vậy được, anh nói với cha anh rồi, cha anh nói, đồ gia dụng để ông mua. Lúc khác anh nói với bà nội, thế nào cũng phải có phong bao lớn, hôn lễ nhất định thu quà mừng nhiều chút, mời nhiều khách một chút ...” Lý Dật Phong lẩm bẩm tính toán, nghe thấy tiếng cười, vênh mặt nói:” Em đừng cười anh, giờ anh giỏi hơn nhiều rồi đấy, ít nhất anh biết đầu tư, trước kia anh chỉ biết tiêu tiền.”

“ Còn chẳng bằng trước kia chỉ biết tiêu tiền.” Âu Yến Tử nguýt một cái:

“ Con mẹ nó, uất hận ... Thôi vậy, giờ ra ngoài không có mặt mũi nói bị lừa. Anh nói với em, riêng phòng ban của anh, người mất mấy chục vạn nhiều lắm, còn có người bị mất 400 vạn không dám hé răng đi báo án, sợ bị điều tra nguồn gốc số tiền ... Ài, không thể nói ra, dù sao là mẹ An An giới thiệu ... Chậc …”

Bình Luận (0)
Comment