Vì chuyện này mà sinh hiềm khích, ngay cả cô bạn thân cũng thành xa lạ, An Gia Lộ vào viện, Âu Yến Tử tới giờ còn chưa đi thăm, bực mình giục: “ Ăn đi, đừng nói nữa, dù gì anh cũng khá hơn người khác, có người sợ tự tử mà trong nhà không còn tiền tổ chức ma chay nên cắn răng sống kia kìa.”
“ Được rồi, coi như bỏ tiền mua giáo huấn.” Lý Dật Phong đang ăn thì nghe thấy di động trong phòng ngủ, quay về lấy, vừa đi vừa nói: “ Hả? Thật à? À, em biết rồi ... Ài, em kết hôn, anh sốt ruột cái gì, muốn nóng lòng đưa phong bao à, cho anh biết có thể đưa trước, em không ngại ... Biết rồi ...”
Âu Yến Tử hiếu kỳ hỏi: “ Điện thoại của ai đấy?”
“ Mãnh ca, hỏi anh có gặp đám Dư Tội, Thử Tiêu không, anh sao gặp được ... À phải, anh ấy nói, cục tư pháp bị đưa đi mấy người ... Giờ làm lãnh đạo cũng khó, sáng đi làm phải cáo biệt người nhà, nếu không chẳng may giữa đường bị đưa đi ... Tòa án trung cấp cũng bị đưa đi vài người, mẹ chị An An tên là gì nhỉ? Liệu có phải ... ?” Lý Dật phong có chút khẩn trương hỏi:
Âu Yến Tử vội gọi điện thoại, không ai nhận máy, sau đó hai vợ chồng vội bỏ bát đũa, thay quần áo xuống lầu.
Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt vội vàng tới tiểu khu Tú Hà Uyển.
Đôi khi phá án chẳng bằng ngẫu nhiên phát hiện, tay lái xe đã thành thi thể rồi, vì mùa hè nặng mùi, nên bị một hộ dân phát hiện ra.
Xe đỗ lại, tuyến cảnh giới đã được dựng lên, đi xuống dưới nghửi thấy mùi kinh khủng, pháp y mặc đồ phòng hộ đang làm việc, hai người dừng lại.
“ Tình hình thế nào?”
“ Hai phát trí mạng ở khoảng cách gần, căn cứ vào mức độ phân hủy thì chết trên một tuần rồi.” Đổng Thiều Quân chĩa tay vào trán:
“ Hôm nay là 26, vậy hắn chết khoảng ngày đầu tư Tinh Hải xảy ra chuyện à?”
Lý Kiệt nhíu mày, đây không thể là trùng hợp: “ Thân phận thế nào?”
“ Vương Quân Thắng, 33 tuổi, là lái xe vận tải cá thể, từng làm việc cho Tất Phúc Sinh, Trần Thụy Tường.”
“ Mẹ nó, đúng là một ổ.” Thiệu Vạn Qua chửi um lên:
“ Theo dấu vết hiện trường thì có 4 người, không xác định được thân phận, tiểu khu này mới khai phát, chưa bán, không có camera giám sát cho nên trừ thi thể này ra thì không có gì.” Đổng Thiều Quân nói thêm:
Hỏi thêm chi tiết, trừ một phát súng trí mạng cùng một phát bắn bồi không có cái gì nữa, phạm tội rất chuyên nghiệp.
“ Mã Cương Lô là loại cả đời dùng dao dùng súng, lấy đâu ra thứ trí tuệ này, vậy bên cạnh có tên quân sư đầu chó Biện Song Lâm như Trần Thụy Tường khai là đúng rồi, đáng tiếc, chúng ta nhận ra thì đã muộn.” Lý Kiệt dậm chân tiếc nuối:
“ Cái thằng vương bát đản đó, tôi cũng thiếu chút nữa bị lừa, không ngờ chúng không tiếc dùng súng gây chuyện là để dẫn lửa đốt tới Tinh Hải.” Thiệu Vạn Qua tức giận, Trần Tường Thụy lần thứ hai bị đám Dư Tội băt cóc giữa đêm đã khai, hắn bị cảnh sát bắt là cố ý để dùng thân phận nhân chứng tố cáo Tống Quân, nguyên nhân vì hắn nợ Mã Cương Lô 400 vạn, không làm chỉ có chết:
Hai người vừa đi vừa than thở không thôi, đột nhiên phát hiện Đổng Thiều Quân bám theo như ma từ bao giờ, Lý Kiệt trừng mắt: “ A, giỏi quá, biết nghe trộm lãnh đạo nói chuyện rồi, không biết tính bảo mật à?”
“ Tôi biết Dư Tội đã một tuần không về, với tính cứng đầu của cậu ta, không làm hai năm rõ mười không về đâu.” Đổng Thiều Quân tiết lộ:
“ Cậu biết cái gì rồi?” Cả hai cùng đồng thanh, tên đó danh tiếng thì nát rồi, nhưng năng lực là điều không cần bàn cãi:
“ Cậu ấy nói ... Mai hoặc ngày kia sẽ về, hỏi thêm thì hết rồi, thế nào cũng có tin tức chấn động.” Đổng Thiều Quân nghiêm mặt nói: “ Tôi xin nghỉ phép nửa ngày được không, tôi và Tôn Nghệ muốn đi xem sao, không có đội trưởng, chúng tôi không biết xin phép ai.”
Đương nhiên là được cho phép rồi, thế là Đổng Thiều Quân vội gọi Tôn Nghệ, chạy lên xe đi luôn.
“ Giỏi, dám lừa cả chi đội trưởng.” Tôn Nghệ khâm phục lắm, lại hỏi:” Mà liệu có manh mối thật không?”
“ Tôi biết quái đâu được, đến vợ cậu ta còn chẳng biết cậu ta ở đâu nữa là.”
Hai người rời hiện trường, tới thẳng bệnh viện.
Cùng lúc đó Uông Thận Tu bảo một chiếc taxi đỗ lại bên đường, hắn thấy Lận Thần Tân và Đỗ Lỗi đang buồn chán mút kem, không có đám Dư Tội họ mất hứng làm việc, ném đồng phục chạy luôn.
À phải họ tham gia thi tuyển cảnh sát trượt rồi.
Uông Thận Tu thấy họ thì cảm giác rất thân thiết: “ Chúng ta đều không phải là cảnh sát nữa, có tiếng nói chung rồi.”
“ Ai thèm.” Đỗ Lôi bĩu mỗi:
“ Đúng thế, có mời cũng chẳng đi, tôi đang tổ chức buổi huấn luyện tán gái cao cấp, sắp khai giảng, anh muốn làm khách không?” Lận Thần Tân thất nghiệp lại quay về nghề cũ:
“ Đi nào, dù sao chúng ta không thiếu thời gian, thương lượng với các cậu chuyện này.” Uông Thận Thu thấy họ thái độ bất cần là biết còn oán hận: “ Không làm được cảnh sát thì cũng không nên nên thù hận cảnh sát chứ.”
“ Không cần an ủi cậu ta, dù sao cậu ta thi công vụ viên trượt không chỉ một lần rồi, ngày ngày nghiên cứu nữ nhân, còn biết gì nữa.” Đỗ Lỗi dựng ngón giữa lên:
Ba người lặng lẽ đi, dù thế nào cũng làm người ta thất vọng.
“ Không phải chuyện đó, vụ án kết thúc rồi, không ai coi anh em chúng tôi ra gì, gọi điện cũng không được ...” Mất một lúc Lận Thần Tân không nhịn được nói ra:
“ Không phải thế đâu, các cậu không biết thời gian qua đã xảy ra chuyện gì .” Té ra tâm kết ở đây, Uông Thận Tu kể hai chiến hữu bị tai nạn, một chết một trọng thương, một nữ cảnh sát truy đuổi nghi phạm bị bắn ... Những người quen như chính ủy Tiêu, Dư Tội, Thử Tiêu, Hùng Kiếm Phi đều đang trên đường truy đuổi, cả tuần không ai liên lạc được.
Nghe vậy hai người kia bình thường lại, có chút thương cảm, lý tưởng và hiện thực khác nhau quá xe, công tác cảnh sát không hề kích thích như họ tưởng, nguy hiểm thì rất nhiều.
“ Vậy còn anh?”
“ Tôi thậm chí không bằng các cậu .” Uông Thận Tu có lẽ tâm trạng nặng nề muốn tìm người chia sẻ, kể chuyện ái tình của mình với cô gái trong lòng: “ ... Khi gặp lại cô ấy, tôi biết chắc chắn không có chuyện gì hay, nếu không đỡ cô ấy, có khi hủy cả đời ... Tôi thích cô ấy, rất thích cô ấy, cho dù cô ấy có từng là một tiểu thư, vì khi tôi không may, cô ấy là người duy nhất thực sự quan tâm tới tôi.”
“ Oa, tình thánh.” Đỗ Lỗi thốt lên, không hề có chút đùa cợt nào:
“ Bội phục, khỏi nói, khi nào anh kết hôn, tôi tới chúc mừng cả hai.” Lận Thần Tân hâm mộ, hắn suốt ngày quay quẩn trong đám nữ nhân nhưng lại là người không tin tình yêu nhất, nhưng nếu đây không gọi là tình yêu thì còn cái gì nữa:
“ Cám ơn, thế mới là anh em.” Uông Thận Tu vỗ mạnh vai hai người, bảo Đỗ Lôi: “ Hôm nay tôi tới là do Dư Tội an bài, cậu ấy nói, bảo hai cậu tới số 72 đường Tân Hà, có người tên Ngụy Cẩm Trình, ông ta có vài công ty vận chuyển, tới đó kiếm công việc đàng hoàng, đừng lang thang nữa, chẳng may để anh em bắt được thì ngại lắm.”
Đỗ Lỗi gật đầu, Uông Thận Tu lại đưa Lận Thần Tân một danh thiếp.
"Lật Nhã Phương, tổng giám đốc cty mậu dịch xe hơi Đại Phong" Lận Thần Tân ngạc nhiên vô cùng: “ Là thật sao? Đây là Lật mỹ nhân đấy ...”
“ Tìm cô ấy, an bài cậu làm chủ quản tiểu thụ, bằng vào cái miệng của cậu, chí ít sợ nữ khách hàng nào tới đó không mua xe, mỗi năm kiếm vài chục vạn khó gì.”
“ Được, được, tôi thế nào cũng về làm kế hoạch marketing hướng tới tầng lớp vợ bé, tình nhân ...”
Lận Thần Tân kích động ngay, hắn đương nhiên biết Lật Nhã Phương, cơ hội làm việc với mỹ nữ giám đốc làm sao từ chối, thậm chí bắt đầu tưởng tượng điều hay ho sau đó ...
Chuyện an bài xong, Uông Thận Tu vội vàng tới bệnh viện.