Đến bệnh viện sớm nhất là Trương Mãnh, hắn va phải Tế Muội Tử vừa tới nơi, sau đó cả hai người đứng đợi.
Tiếp theo đó là Tôn Nghệ, Đổng Thiều Quân, Lý Dật Phong, Âu Yến Tử, đa phần do Dư Tội thông báo.
Tiết Vinh Hoa đã bị cách ly thẩm tra.
“ Mãnh ca, có nghiêm trọng không?” Lý Dật Phong hỏi gấp:
“ Không rõ, liên quan tới vụ án đầu tư.” Trương Mãnh không dám nói, vì dùng tiền công đi đầu tư, rất nghiêm trọng:
“ Không thể nào, mẹ An An là người bị hại mà.” Lạc Gia Long không hiểu:
“ Dì ấy luôn muốn tác hợp cho An An và Qua Chiến Kỳ, quan hệ gần gũi lắm.” Âu Yến Tử không muốn nói, họ đầu tư do mẹ An Gia Lộ giới thiệu: “ Tinh Tinh, giờ An An sao rồi?”
“ Chị ấy cả ngày bồi tiếp anh Giải Băng, không thấy biểu hiện gì cả.” Tế Muội Tử lắc đầu:
Đồng Thiều Quân lại hỏi: “ Muội Tử, có tin tức chồng em không?”
“ Thông tin vụ án, làm sao vợ biết được.” Tế Muội Tử lườm một cái:
Mọi người vừa nói vừa đi vào trong, Giải Băng chuyển qua phòng bệnh bình thường, chỉ thấy An Gia Lộ và Giải Băng đang nói cười, còn đút thức ăn cho hắn, nụ cười sáng lạn lắm.
“ Cô ấy chưa biết gì à?”
“ Sao có thể chưa biết.”
“ Chẳng may chưa biết thì sao? Đừng có nói.”
“ Không thể nào, mẹ mình bị bắt lại có thể không biết à?”
“ Đừng cãi nhau, cô ấy biết thì sao?”
Mấy cái đầu thập thò nhí nháu cãi nhau, chỉ Âu Yến Tử nhìn cặp đôi đó suỵt một tiếng: “ Khả năng chúng ta cởi quần đánh rắm rồi.”
“ Oa, Dật Phong, vợ cậu biết nói tục kìa.” Lạc Gia Long ngạc nhiên:
“ Vớ vẩn không biết nói tục ai cho làm cảnh sát.”
Cả đám cười phun bọt, An Gia Lộ phát hiện, đặt bát xuống đi ra: “ Sao lại tới đây?”
“ Chúng tôi tới thăm đội trưởng.” Đổng Thiều Quân che dấu:
Âu Yến Tử nắm tay An Gia Lộ, vén mái tóc lòa xòa có phần xơ xác:” Không sao chứ?”
An Gia Lộ xấu hổ cúi đầu không dám nhìn bạn:” Xin lỗi ... Đợi qua thời gian nữa, mình sẽ tìm cách bồi thường các bạn.”
“ Không sao, nói cái đó làm gì, cha em ít thiếu nhất là tiền, Lý gia chiếm nửa cái huyện Cổ Trại, chuyện nhỏ ...” Lý Dật Phong hào khí nói, trong lòng tuy có oán trách, nhìn An Gia Lộ xanh xao tiều tụy như thế tiêu tan gần hết:
Tế Muội Tử chỉ biết nắm tay An Gia Lộ không nói, An Gia Lộ vỗ vỗ má cô an ủi: “ Chị không sao, thực sự không sao mà, mẹ chị chỉ hiệp trợ điều tra thôi, nếu có tội thì bà ấy tự làm tự chịu .... Xin mọi người đừng nói với Giải Băng, mấy ngày qua anh ấy rất buồn bực, hỏi vụ án không ai nói.”
Mọi người đều nhìn ra An Gia Lộ chỉ cố kìm nén vì Giải Băng thôi, kéo ùa vào phòng thăm bệnh.
“ Nữ thần giờ hiểu khói lửa nhân gian rồi, đây là chuyện tốt.” Đổng Thiều Quân bình luận:
Lạc Gia Long gật đầu, cái đôi này trải qua hoạn nạn tới được với nhau, ai cũng mừng thay họ.
Uông Thận Tu là người cuối cùng tới nơi, hắn ôm Giải Băng một cái, lặng lẽ để lại một tờ giấy, sau đó quay đầu đi luôn.
Giải Băng mở tờ giấy ra đọc, thấy trong phòng im lặng hẳn, nói: “ Mọi người đừng đối xử với Thận Tu như vậy, dù là làm cảnh sát hay làm nam nhân, anh ấy đều dám làm dám gánh vác, tôi kém xa anh ấy.”
“ Coi như còn biết mình.” An Gia Lộ giảu môi, nếu không phải Giải Băng bị thương, dù biết tình cảm hắn không đổi, cả đời cô không bỏ qua: “ Mà sao lại đưa giấy, ít nhất phải là bó hoa chứ?”
Giải Băng có vẻ nhẽ nhõm hơn hẳn: “ Dư Tội viết đấy, còn muốn kiểm tra anh nữa.”
Mọi người tụ lại nhìn, chỉ thấy bốn chữ "chắp cánh khó bay."
………… ……………
17 giờ ngày 27, ban trang bị hậu cần cục công an Đại Nguyên.
Lầu chính tăng cường bốn lớp cảnh vệ, tất cả thông tin liên quan tới vụ án đều quy tụ ở đây.
Vụ án tới giai đoạn giằng co, con số tài chính huy động trái phép lên tới 9.1 tỷ, trừ dùng vào trả lợi tức, đầu tư hạng mục cùng chi tiêu thì có 3 tỷ không rõ tung tích.
Tầng ba phong tỏa nghiêm ngặt nhất, dù người TW cũng không thể tùy tiện ra vào, đây là hạch tâm tổ chuyên án.
Lúc này trên màn hình lớn có vài gạch đầu dòng.
Ngày 1 tháng 8, vợ Mã Cương Lô là Trần Lệ Lệ đưa con xuất cảnh, trước đó đã bán hết nhà xe.
Ngày 3 tháng 8, Tôn Nghênh Khánh xuất cảnh, đáp máy bay tới Mỹ, đã tra ra, hắn sở hữu thẻ xanh của Mỹ.
Ngày 19 tháng 8, Ân Mộc Thần ( tên giả Ân Dung), dùng hộ chiếu du lịch xuất cảnh, không rõ đi đâu.
Ngày 21 tháng 8, cảnh sát Thâm Quyến phát hiện đoàn người Mã Cương Lô, Biện Song Lâm, Hà Chiêm Sơ xuất hiện ở TTTM sầm uất, vì quá đông người, tới Mã Cương Lô đã biến mất chỉ còn hai người kia tới ban xuất nhập cảnh, chỉ còn một bước là ra nước ngoài. Hà Chiêm Sơn từng bị đưa ra tòa án binh, nghi ngờ là tên sát thủ bí ẩn.
Tới giờ không còn tin gì nữa ...
“ Còn 20 phút nữa là hai người kia sẽ tới cửa xuất nhập cảnh, nên ra quyết định thôi.” Trương Cần tổng hợp xong tình hình, nói:
Hứa Bình Thu hút thuốc không đáp.
Thành viên tổ chuyên án Dương Thành của ban liên lạc interpol, Liêu Hàn Thu của cục điều tra hình sự TW, đều là người tham dự vào các vụ án xuyên quốc gia.
“ Đây chắc chắn là thăm dò, Mã Cương Lô sẽ không vội đi, một là xử lý tiền bẩn, hai là thăm dò chúng ta, xem có bị phát lệnh truy nã quốc tế không, khi đó dù có tới nước không có luật dẫn độ cũng sẽ phiền phức với chúng .” Liêu Hà Thu phát biểu:
“ Tôi đồng ý với xử trưởng Liêu.” Dương Thành là người trung niên cẩn thận: “ Theo phát hiện của bên kinh tế, đúng là có dòng chảy tiền tới Thâm Quyến, hiện tình thế có lợi cho chúng ta ... Song để hai chân hắn ra ngoài khi chúng ta chưa có chứng cữ vững chắc rất phiền, tôi đề nghị bắt.”
“ Còn nữa không?” Trương Cần lại hỏi, thấy Hứa Bình Thu vẫn không trả lời: “ Cục trưởng Hứa, ý anh thế nào?”
“ Tôi thấy từ từ, chúng ta chưa có gì cả, Hà Chiêm Sơn là kẻ dám giết người trắng trợn như thế, lấy gì uy hiếp hắn? Biện Song Lâm là tên lừa đảo lõi đời, hắn bịa vài lý do cũng đủ chúng ta đau đầu.” Hứa Bình Thu lắc đầu:
Liêu Hàn Thu cương quyết: “ Không có phương án bắt giữ nào là chắc cả mười phần, nhưng tình thế cấp bách, đôi khi cần dùng thủ đoạn sấm sét.”
“ Nhất định không cho chúng đi.” Dương Thành tán đồng:
“ Bắt thì dễ, song biết chúng thăm dò, sao còn nhảy vào? Tôi cho rằng bắt chúng không tra ra tung tích tiền đâu.”
Khó rồi, mỗi người một ý, Trương Cần không biết quyết thế nào.
Lúc này kỹ thuật viên báo: “ Chúng đã tới.”
Mọi người đồng loạt nhìn màn hình, Hà Chiêm Sơn và Biện Song Lâm đang xách hành lý đi về phía trạm kiểm tra xuất nhập cảnh, chỉ mười phút thôi chúng sẽ ra nước ngoài.
“ Chúng ta biểu quyết đi.” Trương Cần hết cách, không trì hoãn được nữa: “ Tôi kiến nghị bắt.”
“ Tôi đồng ý.”
“ Tôi cũng đồng ý.” Ba đồng ý rồi, Hứa Bình Thu vừa hút thuốc vừa nhìn màn hình, chẳng hể bận tâm người khác phản cảm: “ Thả cho chúng đi, bắt hai tên này bằng với nói với Mã Cương Lô là lão ta đã bị phát hiện.”
“ Thế thì mạo hiểm quá.” Trương Cần nhíu mày:
“ Thế anh nghĩ Mã Cương Lô giao tiền cho tên vệ sĩ giết mướn và một tên lừa đảo à?” Hứa Bình Thu hỏi vặn:
“ Tôi không cần công, nhưng tôi không muốn phạm sai lầm, càng không muốn để nghi phạm giết người bỏ đi nghênh ngang như thế, tôi yêu cầu bắt.” Dương Thành trợn mắt lên:
“ Có chuyện hay nữa các anh muốn nghe không? Mã Cương Lô không phải là chủ mưu, còn có con cá lớn hơn, thế nên dù các anh có bắt được cả Mã Cương Lô thì cũng mất mục tiêu cuối cùng.” Hứa Bình Thu nói chắc nịch, ông ta sống ở Đại Nguyên cả đời người rồi, quá hiểu Mã Cương Lô: